Tôi bị ốm [I’m ill]

English translation below

Tuần này nhà tôi có dịch cúm. Con gái sốt ba bốn hôm thì đến lượt tôi bị sốt. Sáng hôm qua anh phải báo cho sếp xin nghỉ ở nhà để chăm vợ, chăm con. Cả ngày tôi cứ vật vờ, nhiệt độ lên, nhiệt độ xuống. Con gái mặc dù không sốt nữa nhưng vẫn còn khó chịu trong người nên cứ đòi bế mãi. Anh đang bị sái tay nhưng phải bồng bế suốt. Khi con chịu ngồi chơi một mình, thì lại bận việc nhà. Cũng may có cô út đảm đang giúp cho việc bếp núc. 

Buổi chiều, lúc nhiệt độ lên cao, tôi nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách rên hừ hừ, luôn mồm than vãn khó chịu. Tôi ấm đầu nên bắt đầu nói linh tinh:

– Em nghĩ em sắp chết rồi anh ạ.

Anh đang nấu ăn tối cùng cô út, nói vọng vào:

– Không, em không chết được đâu.

Thỉnh thoảng anh lại vào sờ trán, lấy nước cho tôi uống, lấy bánh trái hoa quả cho tôi ăn. 

Buổi tối tôi hạ sốt, hai vợ chồng nằm tâm sự trước khi đi ngủ. Anh ôm tôi từ phía sau. Anh bảo:

– Vì bận bịu với con mà anh cảm thấy anh không chăm sóc em mấy. Anh xin lỗi em nhé.

Tôi cả ngày li bì với cơn sốt, khi khá hơn lại viết blog với phim Hàn Quốc. Cũng là nhờ có anh ở bên làm việc này việc kia mà tôi có thời gian nghỉ ngơi. Mà tôi thấy anh chăm sóc tôi nhiều lắm rồi. Tôi rất cảm động vì anh còn muốn dành thời gian nhiều hơn cho tôi. Tôi vuốt tóc anh:

– Anh giúp em trông con và làm việc nhà là chăm sóc em nhiều lắm rồi. Em biết là hôm nay anh rất vất cả rồi. Cám ơn anh nhé.

Buổi chiều mẹ tôi biết tôi bị ốm thì lo lắng gọi điện hỏi thăm. Mẹ thương tôi không có mẹ ở bên giúp. Mẹ cho tôi đủ các loại lời khuyên. Mẹ bảo:

– Con nhớ bảo Simon đeo rọ mõm cho khỏi bị lây nhé. (ý mẹ là ‘khẩu trang’ nhưng mà nhất thời không nghĩ ra từ nên mẹ dùng tạm ‘rọ mõm’) 

Em gái kế của tôi ở Việt Nam cũng khuyên dùng khẩu trang. Có vẻ như ở Việt Nam cái này rất phổ biến, nhưng mà ở bên này không mấy ai đeo khẩu trang.

Anh không những không đeo khẩu trang mà lúc ôm tôi nói chuyện còn năm mười phút anh lại hôn nhẹ lên môi tôi một cái. Tôi bảo anh:

– Sau đợt này anh mà bị lây, thể nào mẹ cũng có dịp nói ‘mẹ đã bảo rồi mà’.

Anh cười:

– Vậy anh mà ốm, em đừng bảo mẹ là được rồi. 

Tôi thầm nghĩ giấu làm sao được khi mà có chuyện gì tôi cũng blog hết thế này.

Bố mẹ chồng tôi từ lúc con gái ốm, ngày nào cũng nhắn tin hỏi thăm. Sau khi nghe tôi bảo là tôi cũng bị ốm rồi, bố mẹ lập tức bảo để bố mẹ lên giúp trông cháu và việc nhà. Vì đi từ chỗ bố mẹ lên chỗ chúng tôi phải mất tới 3 tiếng đồng hồ, nên chúng tôi cũng không muốn bố mẹ phải vất vả. Nhưng chúng tôi rất cảm động vì tấm lòng của bố mẹ. 

Nếu có thể tránh được, chắc chắn tôi không muốn bị ốm. Đúng là bị ốm mới thấm thía sức khỏe là vàng. Nhưng bị ốm rồi thì lại càng thấy được sự quan tâm của mọi người. Tôi bị ốm mà lòng cảm thấy rất vui và ấm áp.

www.facebook.com/chuyencuangan/

***

[English translation]

This week we have a chain of flu going around in our house. My daughter had a fever for three or four days, and now it is my turn. Yesterday in the morning he had to inform his boss to have the day off to look after the little one and me. For the whole day, I felt very ill with temperature going up and down. Although my daughter no longer had a fever, she still felt very uncomfortable and always wanted to be carried. His wrist was hurt but he still had to carry her around. When she was happy to play on her own, he then tried to do some housework. Fortunately my sister was around to help out with the cooking. 

In the afternoon when my temperature was high, I was lying on the sofa moaning and complaining how uncomfortable the fever was. Because my head was very warm, I started to babble:

– I think I’m going to die.

He was cooking with my sister in the kitchen, talking to me:

– No, you are not dying.

Time to time he came to touch my forehead, gave me water, fruit and cakes. 

In the evening my temperature went down. We talked before sleeping. He hugged me from behind. He said:

– I couldn’t look after you much because I was busy with Anna. I’m sorry.

I was either sleeping when I had a fever, or writing blog or watching Korean drama when I felt better. Thanks to him helping around, I had a very good rest. Also I felt that he looked after me a lot. I was very touched that he wanted to spend more time with me. I stroke his hair:

– You looked after me a lot through playing with Anna and doing housework. I know it was hard work for you. Thank you.

In the afternoon my mum knew I was ill so she was worried and called me. She felt sorry that she could be next to me. She gave me lots of advice. She said:

– Remember to tell Simon to wear a muzzle so that he won’t catch the virus from you. (She meant ‘face mask’ but she couldn’t think of the word at that time so she uses ‘muzzle’ instead)

My next sister in Vietnam also advised Simon to put on a face mask. It seems to be a common thing in Vietnam but hardly anyone wears face masks here.

He didn’t wear any face masks and even kept kissing me every five or ten minutes when we were lying hugging. I told him:

– After this, if you get the fever from me, mum will say ‘I told you’.

He smiled:

– If I get the fever, don’t tell mum then.

I was thinking for myself that it would be impossible to hide given that I blog about everything.

My parents-in-law texted me daily when my daughter was unwell. Knowing that I was coming down with a fever too, they immediately offered to come to help with looking after the little one and housework. Because it takes them three hours to get to our place, we decided not to ask them to come. But we were very touched with their offer.

If it can be avoided, I definitely don’t want to be ill. It is true that when I’m ill I appreciate more that good health is gold. But when I’m ill like this, I can see lots of care from people around me. I’m ill but I feel very warm and happy.

***

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!