Luân Đôn nơi em tìm thấy anh – Chương 11: Trước Giáng Sinh

Thứ sáu. Tôi không thể tin được là mình cuối cùng có thể đợi được đến thứ sáu. Thậm chí chưa đến một tuần mà tôi cảm thấy dài như một thế kỷ. Ngày nào cũng thấy nhớ anh da diết. May mà thời buổi này nhắn tin gọi điện còn dễ dàng nên nó mới nguôi ngoai bớt cái nhớ.

‘Chào cậu.’ – Tiếng của Vikki vang lên phía sau lưng tôi – ‘Sẵn sàng vào trận chiến chưa?’

Tôi ngoái lại vẫy tay chào. Một vài người nữa trong nhóm cũng vừa tới. Đúng là trước khi gặp anh tối nay, tôi còn có cái trận chiến này để đi qua. Hôm nay theo lịch là thi hai môn, và còn một môn nữa sẽ thi vào thứ hai tuần sau. Mấy môn đầu này thi ngay tại trường ở gần trạm tàu điện ngầm Angel, một trong những khu thức thời nhất Luân Đôn. Lúc nào cũng đông đúc người, đặc biệt vào buổi tối khi thành phố lên đèn, các quán bar câu lạc bộ đêm nhạc xập xình.

‘Chiều nay thi xong tụ tập quán bar không các cậu.’ – Nick đề xuất. Cậu vẫn luôn là người thích đông vui nhộn nhịp nhất.

‘Ừ, làm một ly để giải tỏa tâm lý cũng tốt.’ – Một vài người tán đồng.

‘Xin lỗi các cậu nhé’ – Tôi đợi mọi người nguôi nguôi mới lên tiếng – ‘Tối nay tớ có hẹn với bạn trai.’ – Mặc dù tôi đã thông báo với tất cả bạn bè thân thích rồi, từ “bạn trai” nghe vẫn thấy hơi lạ lạ.

‘Bạn trai!!!’ – Vikki trợn tròn mắt – ‘Từ khi nào vậy? Cậu hơi bị kín tiếng đó nha.’

Mọi người cứ thế nhao nhao hỏi. Trong nhóm 9 người chúng tôi được nhận vào bộ phận này năm nay, chỉ có tôi là người độc thân duy nhất. Ai cũng có bạn trai, bạn gái, thậm chí có người còn đính hôn rồi. Thế nên là cái tin này rất thu hút sự chú ý của mọi người. Cũng may là chuông báo giờ thi vang lên, không thì tôi sẽ mắc kẹt với tấn các câu hỏi.

Thi xong môn Kinh Doanh vào buổi sáng, chúng tôi có gần ba tiếng đồng hồ nghỉ giải lao ăn trưa rồi vào thi tiếp môn Luật. Kinh Doanh tôi còn hơi có chút tự tin, chứ Luật thì phân nửa sẽ là làm bừa, trúng được cái nào thì trúng. Được cái mấy bài đầu này là thi dạng trắc nghiệm, chọn 1 trong 4 đáp án. Tôi tự an ủi vậy là ít nhất tôi có 25% là sẽ chọn được đáp án đúng. Tranh thủ giờ ăn trưa, tôi lỉnh ra bên ngoài toà nhà nhắn tin cho anh, nhân tiện hít thở chút không khí trong lành trước khi ôn tập tiếp.

“Em làm bài thế nào?” – Tin nhắn của anh đã đợi sẵn trong hộp tin khi tôi vừa mở điện thoại.

“Em nghĩ chắc là đủ điểm đỗ nhưng mà sẽ không cao lắm :D. Anh khỏe không? Công việc hôm nay thế nào? Anh đã ăn trưa chưa?” – Tôi hí hoáy bấm trả lời.

“Thế thì tốt. Anh ăn trưa rồi. Em có chút thời gian nào để ôn thi cho môn kế không?”

“Em có hai tiếng để cố nhồi nhét thêm.”

Tôi khẽ rùng mình vì con gió đông bất chợt. Kéo cái mũ len trắng xuống để che kín đôi tai bắt đầu lạnh cóng, tôi không quên phà hơi lên bàn tay mình để giữ ấm. Bỗng dưng tôi thấy mui bàn tay mình ươn ướt lành lạnh.

Là mưa?

Không. Là tuyết. Tuyết đầu mùa.

Cả không gian bất chợt ngập tràn những bông tuyết trắng bay lất phất. Ô tô vẫn lạnh lùng xuyên qua màn tuyết trắng, nhưng người đi đường thì dừng lại háo hức tận hưởng những bông tuyết đầu tiên của mùa đông này. Tôi thích thú đưa tay ra cố đón lấy những bông tuyết trắng. Tuyết nhẹ nhàng tới xuống lòng bàn tay tôi và nhanh chóng tan ra khi gặp phải hơi ấm.

Tôi ở Anh đã sáu năm nay, không phải năm nào cũng thấy tuyết. Có năm tuyết dày phủ trắng xoá cả một vùng, nhưng cũng có năm chẳng có lấy một hạt tuyết nào. Tôi rất thích tuyết. Mỗi lần tuyết rơi là phải đón được hạt tuyết cho bằng được.

Tôi vội vàng nhắn tin cho anh: “Anh có thấy không? Tuyết rơi đấy. Những hạt tuyết đầu tiên của mùa đông này.”

“Anh cũng đang cố xem là tuyết hay là mưa. Và rất ngạc nhiên nhận ra không phải là mưa.”

“Tuyết cũng có lúc nhìn trong suốt giống như là mưa. Em rất muốn được cùng anh đi trong tuyết, bên ngoài lạnh mà bên trong ấm.” – Tôi không quên là anh vẫn chưa khỏi ốm hẳn. – “Nhưng anh yên tâm, không phải hôm nay :D”

“Anh rất thích ý nghĩ là được đi bộ trong tuyết với em 🙂 Lại thêm một thứ nữa để được mong chờ cùng làm với em.”

Tôi mỉm cười. Đúng là có rất nhiều thứ tôi muốn được làm cùng anh.

***

Kể từ hôm thi xong, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau. Như đã lên lịch từ trước anh xin nghỉ trọn một ngày để đi chơi cùng tôi. Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo dọc các khu phố tấp nập, ngắm nhìn các toà nhà cổ kính tráng lệ khoe sắc trong ánh nắng vàng hiếm hoi của một ngày đông lạnh. Anh dẫn tôi vào nhà thờ St Martin in the field trên quảng trường Trafalgar, lắng nghe tiếng hát tiếng đàn thánh thót của dàn hợp xướng, hoà mình vào giai điệu trầm bổng du dương. Ánh nắng nhẹ nhàng hắt qua cửa sổ với những khung kính được trang trí bằng họa tiết nhiều màu sắc, phản chiếu trên chiếc đàn dương cầm làm không gian càng nhuốm màu ảo diệu.

Tôi lôi anh vào thế giới M&M, một cửa hàng bán kẹo sô cô la M&M to hoành tráng ở ngay giữa trung tâm thành phố với các vật lưu niệm khác nhau làm theo hình viên kẹo. Tôi nghịch ngợm chụp hình với tượng của một chiến sỹ M&M khổng lồ to bằng một người bình thường, và bắt anh phải làm dáng chụp cùng. Sau khi xem vở nhạc kịch ‘Bóng ma trong nhà hát’, chúng tôi kết thúc buổi hẹn hò ở khu trung tâm mua sắm lớn Oxford Circus. Tôi đề xuất sắm một vài thứ lặt vặt cho căn hộ của anh.

‘Anh biết anh còn thiếu hai thứ cực kỳ quan trọng trong căn hộ của mình không?’ – Tôi lắc mái tóc đen dài xoay người một vòng kéo tay anh.

‘Hmm…’ – Anh suy nghĩ một hồi, lắc đầu chịu thua – ‘Anh không thể nghĩ ra.’

‘Chăn cho ghế sofa và dép bông đi trong nhà.’ – Tôi tặc tặc lưỡi – ‘Em thật không hiểu sao anh có thể sống qua mùa đông thiếu hai thứ này.’

Trong tiết trời đông thế này, không có gì ấm cúng hơn là đeo dép bông chùm chăn kín trên ghế sofa ngắm tuyết lạnh rơi bên ngoài cửa kính. 

***

Mai đã là đêm Giáng Sinh. 

Không khí lễ hội ở khắp mọi nơi, thậm chí ngay cả ở chỗ làm. Các hành lang được trang trí với các dây tua rua vàng óng ả và chùm bong bóng nhiều màu sắc. Ngay giữa tầng là một cây thông Noel to trang hoàng với các quả trang trí vàng đỏ và đèn neon sáng rực rỡ. Cả tầng chóp của toà nhà này là dành cho bộ phận kiểm toán nhà nước của chúng tôi. Nằm ở tầng 9, bao bọc bởi tường kính, chúng tôi có cơ hội ngắm nhìn dòng sông Thames thơ mộng cùng cầu Tháp đóng mở mỗi lần các con tàu đi qua.

Văn phòng làm việc của chúng tôi được thiết kế theo phong cách mở hiện đại. Bàn làm việc rất rộng rãi, đủ để bày biện máy tính, giấy tờ, cốc chén, đồ ăn vặt khắp mọi nơi. Giữa các bàn liền kề không có vách ngăn nên rất dễ dàng bắt chuyện với đồng nghiệp bên cạnh. Không gian mở hoàn toàn không phân chia phòng ốc. Từ giám đốc tới nhân viên tôm tép đều ngồi chung một dãy. Không có bàn cố định, ai đến trước thì lấy bàn trước, thế nên nhiều lúc muốn tránh cũng không tránh được ngồi cạnh sếp lớn.

Vì cái không khí lễ hội tưng bừng mà trông ai cũng rất vui vẻ tươi cười. Mọi người được dịp diện các bộ đồ mang không khí giáng sinh. Có người hoá trang thành ông già Noel, đeo râu đội mũ đầy đủ. Người không thích nổi bật thì chỉ mặc áo len với các họa tiết giáng sinh như là bông tuyết, người tuyết, cây thông Noel. 

‘Cậu mua hết quà giáng sinh chưa?’ – Vikki xoay ghế nghịch ngợm vỗ vai tôi từ phía sau.

‘Tớ chuẩn bị hết rồi.’ – Tôi cười quay đầu nhìn cô bạn – ‘Anh Simon đi về nghỉ giáng sinh với bố mẹ từ ngày mai rồi, nên tối nay bọn tớ sẽ trao đổi quà sớm.’ Thông thường theo tục lệ, mọi người sẽ trao đổi quà vào ngày giáng sinh sau khi ăn trưa. Nhưng vì chúng tôi sẽ không ở bên nhau vào ngày giáng sinh, nên quyết định mở quà luôn tối hôm nay. 

‘Cậu mua gì thế?’ – Vikki tò mò hỏi.

‘Tớ mua bông giữ ấm tai. Để tớ cho cậu xem hình.’ – Tôi hào hứng cho Vikki xem hình tôi chụp lại. Tôi để ý thấy tai anh rất lạnh, mà anh lại không chịu đội mũ, nên tôi mua cho anh cái đội giữ ấm tai. Tôi cảm thấy thật thích là có thể quan tâm tới anh, mua cái gì đó cho anh.

Thang cuốn vừa lên tới cửa trạm, tôi đã thấy anh đứng vẫy tay đằng sau hàng cửa tự động thu soát vé. Tôi mỉm cười bước nhanh ra bên ngoài. Anh chạy tới ôm chầm lấy tôi như thể chúng tôi chưa gặp nhau cả tháng, mặc dù tối qua chúng tôi mới đi xem hoà nhạc cùng nhau. Anh đã dứt bệnh hoàn toàn. Không còn bị làm sao nhãng bởi bệnh tật, bây giờ anh có thể toàn tâm toàn trí cho mối quan hệ của chúng tôi. Chúng tôi quyết định là chỗ anh vẫn tiện hơn vì căn hộ của tôi khá chật hẹp lại còn có các bạn cùng nhà. Ngày nào tôi đến, anh cũng ra trạm tàu điện ngầm đón tôi. 

‘Anh pha trà nhé?’ – Anh nói khi tôi vừa ngồi xuống ghế sofa rúc dưới chăn ấm.

Anh lấy gói trà bỏ vào hai cái cốc, đổ nước nóng vừa mới đun và thêm một chút sữa vào. Trước khi gặp anh, tôi chưa bao giờ thích uống trà. Ở nhà ông tôi vẫn hay uống nước chè xanh. Tôi có thử qua vài lần nhưng không bao giờ uống nổi ngụm thứ hai vì cái vị đắng đắng chát chát của chè. Cách uống trà bỏ thêm chút sữa của người Anh không chỉ làm dịu cái đắng mà còn mang lại một chút mùi vị thơm ngọt của sữa bò. Tôi áp cốc trà nóng lên má hít hà làn hơi ấm bốc lên. Trong những ngày đông tuyết rơi lạnh thế này, có cốc trà ấm thơm mùi sữa trong tay thật không có gì hơn.

‘Mình trao đổi quà nhé?’ – Tôi đề xuất, nóng lòng muốn xem liệu anh có thích món quà tôi mua cho anh hay không. 

‘Anh không giỏi mua quà. Không biết liệu em có thích không?’ – Anh nói, tay với lấy gói đồ được giấu kín đáo đằng sau ghế sofa. 

‘Anh yên tâm. Cái gì từ anh, em cũng đều thích hết.’ – Tôi nhăn răng cười, nhanh nhẹn lôi từ trong túi sách món quà tôi đã gói ghém cẩn thận cùng với tấm thiệp được viết nắn nót từ tối hôm qua. 

Anh đưa cho tôi hai món quà được gói vụng về trong lớp giấy bạc với họa tiết cây thông và ông già Noel. Món quà đầu tiên là một đĩa nhạc với bài hát yêu thích của tôi, bao gồm những bài hát mà chúng tôi vẫn nghe cùng nhau trong máy MP3 của anh. 

‘Mình có thể bật nghe cùng nhau luôn bây giờ nếu em muốn.’ – Anh nói khi tôi vẫn còn mân mê đọc danh sách các bài hát. Tôi gật đầu, bỏ đĩa nhạc vào đầu CD. Cả không gian ngập tràn tiếng nhạc du dương ngọt ngào quen thuộc, khiến cho tôi cảm thấy có chút xao xuyến, bồi hồi. 

Tôi mở món quà thứ hai. Là một hộp kem bôi tay mùa đông với mùi hoa hồng thơm nức. ‘Không biết là em có thích mùi này không. Hi vọng là sẽ giúp em không bị khô da vào mùa đông này.’ – Anh cười giải thích.

‘Em thích lắm!’ – Tôi nói từ đáy lòng mình. Những món quà của anh thật là dễ thương. ‘Anh thích quà em tặng anh chứ?’ – Tôi háo hức hỏi nhìn anh mở quà. 

Anh đeo bông giữ ấm tôi tặng lên tai, tấm tắc: ‘Đúng là cái anh đang cần. Mùa đông này anh không sợ lạnh nữa rồi. Cám ơn em nhé.’

Chúng tôi cầm quà chụp một tấm ảnh kỷ niệm Giáng Sinh đầu tiên, rồi lại tiếp tục nhâm nhi cốc trà ấm tận hưởng những khúc nhạc thánh thót. 

‘Tối qua sau khi em về, anh rất nhớ em. Ngửi được mùi thơm của em còn vương lại trong chăn này làm anh nhớ em càng nhiều hơn.’

‘Em có dùng nước hoa đâu mà có mùi thơm’ – Tôi bất giác đưa mu bàn tay lên mũi ngửi xem mình có mùi gì. 

‘Anh không biết. Có lẽ là mùi thơm tự nhiên. Anh chỉ biết là mùi của em.’

‘Em cũng rất thích mùi của anh.’ – Tôi nghịch ngợm đưa mũi lên áo anh hít lấy hít để. Anh không dùng nước hoa nhưng ở anh vẫn có một mùi thơm rất nhẹ nhàng. Đúng là một mùi rất anh. 

Anh bật cười hôn lên trán tôi. ‘Khi em không ở đây, nhìn đôi dép bông của hai đứa mình đặt cạnh nhau cũng làm anh nhớ em rất nhiều.’

‘Em cũng rất nhớ anh.’ – Tôi mỉm cười ngả đầu lên vai anh, thưởng thức cái giây phút hạnh phúc này.

Bỗng dưng anh nhìn tôi ngập ngừng: ‘Anh không biết phải nói thế nào…Cảm xúc của anh…Anh với em…Có một cái gì đấy rất đặc biệt…’ – Như không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào, anh bật ra câu tự hỏi – ‘Anh cảm thấy thế nào về em?’

Anh tự hỏi, nhưng ánh mắt của anh đã nói lên tất cả. Đôi mắt của anh ánh lên những cảm xúc mãnh liệt, thôi thúc bởi ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy nóng bỏng trong tim anh. 

Vâng. Là yêu. 

Trong giây phút này, tôi cảm thấy con tim chúng tôi đang hoà cùng một nhịp đập. Tôi ôm chầm lấy cổ anh, oà khóc: ‘Em biết. Em biết. Em cũng vậy. Em yêu anh.’

Như là có sự loé sáng trong anh, anh ôm tôi thật chặt: ‘Anh yêu em.’ 

Giọng anh run run đầy xúc động: ‘Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em… Hàng ngàn hàng vạn lần.’

Vậy là cảm xúc của chúng tôi từ thích và cảm mến ban đầu đã dần dần lớn mạnh thành tình yêu lúc nào không hay. Cả tối chúng tôi cứ thế liên tục nói yêu nhau. Nói như chưa từng bao giờ được nói. Nói để thể hiện hết những cảm xúc nóng bỏng đang dồn chảy trong tim.

***

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!