Anna – 2 tuổi rưỡi

1. Bạn Anna nhà mình vừa được hơn hai tuổi rưỡi. Bạn ấy vừa mới chuyển từ nhà trẻ lên trường mẫu giáo liên thông với cấp tiểu học. Ở trường mới, bạn ấy phải mặc đồng phục. Bạn ấy người nhỏ con, mặc giống như là bơi trong bộ quần áo, nhưng mà nhìn cũng chững chạc lắm rồi.

Mà thực sự không chỉ nhìn bên ngoài mà tính cách cũng thay đổi người lớn lên nhiều.

Nghe bà ngoại kể, có một hôm bà ngoại đưa bạn ấy tới trường. Vì bạn ấy ngủ gật trên xe, lúc đến trường mới tỉnh dậy nên ngái ngủ, mặt mày buồn rầu, đi vào lớp mà không chào tạm biệt bà. Tối về, bà thủ thỉ: “Anna này, con làm gì thì đến trường con phải làm hai việc. Thứ nhất là chào các cô, và thứ hai là phải chào bà. Không thì bà buồn lắm đấy.”

Vậy là ngày hôm sau, vừa đến trường là bạn ấy đưa tay ra vẫy các cô, và khi bà đi về thì bạn ấy cũng liền vẫy tay chào bà.

Lần khác, bà bảo: “Anna lúc không có bố mẹ thì chơi với bà. Lúc bố mẹ về thì chạy ngay tới bố mẹ, quên mất bà rồi.”

Anna liền lắc lắc đầu rồi choàng tay ôm cổ bà rất tình cảm.

2. Bạn Anna cũng rất là buồn cười. Bạn ấy nói nhiều từ hơn, cũng có nghĩa là có nhiều cuộc đối thoại hài hước hơn.

Ví dụ cái hồi mới tập ngồi bô, bạn ấy tự cởi quần và ngồi xuống bô, rồi líu lo nói: “Poo is coming!” (“Phân đến rồi”!)

Xong việc, ba thưởng cho bạn một cái miếng sô cô la và bảo: “Hôm nay vì con đi cục lớn, ba cho con một miếng sô cô la lớn.”

Bạn ấy liền từ chối cái miếng to và khăng khăng đòi miếng nhỏ. Bạn bảo ba: “Little poo!” (Ý là “Con ị cục nhỏ thôi, nên con muốn miếng nhỏ”) –> Thật thà thế là tốt!😂

3. Mà nói tới các chuyện tập bô này, thật lắm gian nan. Cái lần đầu tiên này thì thật là tốt, nhưng mà sau đó thì bạn ấy từ chối dùng bô để đi ị. Muốn ị là đòi bỉm nằng nặc. Thậm chí cứ nhịn hoài thành táo bón.

Táo đến mức ba bạn ấy phải dụ khị bạn ấy, nịnh nọt bạn ấy đủ điều để bạn ấy đi ị. Ba bảo bạn: “Anna, con ị đi, con không cần phải dùng bô. Con cứ để ba bắt cho. Ba dùng tay bắt hẳn hoi…” Vừa nói vừa khom khom tay thành cái bát hứng, rồi quay sang nhìn mình: “… còn mẹ con thì sẽ…” (–> Mình nín thở toát mồ hôi hột😰, tự hỏi vai trò của mình trong các công cuộc đại sự này là gì.) “… mẹ con thì sẽ cầm tay cổ vũ con.” (–> Mình liền thở phào😅.)

Mình thật không thể tin chuyện này mà cũng dám nghĩ tới. Đúng là không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người cha cho con của mình.🤣

Bắt như thế thì may quá chưa bao giờ phải làm, tuy nhiên lần nào bạn ấy khó đi, ba đều đứng nắm tay bạn, ôm bạn.

Một hôm khi ba đi nhà vệ sinh, bạn ấy  liền loẵng quẵng theo đuôi.

Và bạn ấy làm gì?

Bạn ấy kiên nhẫn đứng cạnh và nắm tay ba, giống như những lần ba cổ vũ cho bạn ấy.❤️

4. Người ta lời nói hành động ngôn ngữ của bố mẹ sẽ phản chiếu ở con cái. Có con thì mới thấy câu này đúng thế.

Một lần bạn ấy lên giường chơi búp bê trước khi đi ngủ. Khi nghe ba gọi bạn đi đánh răng, bạn liền đặt búp bê nằm xuống, trước khi đi không quên nhìn cô bé búp bê vào bảo: “I’ll be back, Zizi!” Đây chính là câu ba hay nói với bạn khi phải chạy đi lấy thứ gì đo. Giọng điệu của bạn lúc đó thật không khác gì ba bạn.

Rồi khi đi ngủ, bạn rúc người vào đống chăn ấm, búp bê, gấu, khỉ nằm la liệt ở quanh. Bạn liền lớn giọng nói: “OK, let’s sleep!” (“Được rồi, đi ngủ thôi!”) Đây cũng là câu nói ba bạn thường nói mỗi đêm.

5. Ngôn từ của bạn cũng bắt đầu phong phú hơn.

Một lần đi tắm, ba hỏi bạn: “Hôm nay con muốn tắm với ai?”

Bạn trả lời: “Mummy!” (“Mẹ!”)

Ba nài nỉ: “Anna, tắm với ba đi. Ba muốn tắm với con.”

Bạn khăng khăng: “Bath with Mummy!” (“Tắm với mẹ!”)

Ba giả vờ: “Ba bị cho ra rìa à. Ba buồn lắm.”

Bạn ấy liền chỉ vào mẹ: “Mummy is happy though!” (“Nhưng mà mẹ vui mà!”)

Lần đầu tiên thấy bạn dùng từ “though” trong câu, kiểu như là ba buồn nhưng mà ít nhất thì có mẹ vui kìa. Một người vui là được rồi, có sao đâu!😂

6. Bạn ấy hay bị nhầm giữa hay từ “carrot” (“củ cà rốt”) và từ “parrot” (“con vẹt”), vì âm rất giống nhau. Bạn ấy nói từ “parrot” mà nghe không khác gì từ “carrot”.

Thế là ba mới tập cho bạn. Ba làm mẫu: “Pờ Pờ Pờ Pa-rột!”

Bạn ấy cũng: “Pờ pờ pờ…” nhưng không “pờ pa-rột” mà đến phút cuối từ “ca-rột!” vẫn bật ra sau một chuỗi những chữ “pờ”.

Ba kiên nhẫn tập đi tập lại cuối cùng thành công cũng đến, bạn ít nhất có thể nói một lần “pờ pờ pờ… pa-rột” trong mười lần “pờ pờ pờ… ca-rột”.

Và ba bạn chắc chẳng thể ngờ được, một ngày bạn bắt đầu gọi ba: “Pờ pờ pờ… Daddy!” 😂 –> Bạn ấy quả là biết cách áp dụng.

Mình trong nhà trong mà vẫn nghe thấy tiếng sửng sốt của ba bạn ấy: “Anna ơi, pờ pờ pờ là để tập nói từ parrot thôi, chứ đừng gọi ba thế!” –> Ai biểu ba suốt ngày “pờ pờ pờ.” 😂

7. Bạn hay bị ngứa vào mùa đông. Thế nên cứ mỗi khi đông về là ba mẹ bôi kem cho bạn khắp ở mọi nơi. Một số hôm bạn rất thích bôi, nhưng cũng có hôm bạn chẳng thích. Chẳng hạn như là hôm qua, ba bảo bôi kem, bạn lắc đầu nguầy nguậy đòi đi ngủ. Bạn tỏ ý không thích ghê quá, ba cũng chiều chẳng bôi.

Nhưng tắt đèn nằm được năm, mười phút thì bạn bắt đầu gãi sột soạt, rồi ngồi dậy và chỉ vào lưng: “Cream! Cream!” (“Kem! Kem!”)

Ba bạn thấy bạn lúc thế này, lúc thế khác thì nghiêm giọng: “Anna, chẳng phải ba vừa bảo bôi kem rồi sao?” (Ý là vừa bảo con không đồng ý, sao giờ lại còn đòi.)

Chẳng hiểu bạn ta cố ý hay vô tình, bạn như vớ được vàng, nhanh nhẩu trả lời: “Cảm ơn ba nhé!” (–> Ý là ba đã bảo thế thì giờ ba làm luôn đi!)

Giọng điệu nhí nhảnh của bạn ấy mà làm cả ba và mẹ phải lăn ra cười ngặt nghẽo.

8. Đợt này mình ít viết, một phần cũng vì mấy tuần rồi bạn ấy ngủ không ngon. Căn bản vì táo bón cộng ngứa, đêm ngủ cứ dậy suốt, hết đòi bôi kem, lại đòi mẹ gãi, đòi xoa bụng. Mình ngủ mất giấc nên lúc nào cũng vật và vật vờ. Chắc cái số mình là cái số không được ngủ ngon hay sao ấy. Con người ta thì ngủ qua đêm từ cái đời tám hoánh nào rồi, mà mình suốt hai năm rưỡi trời chẳng có mấy đêm ngủ ngon. Chắc phải bắt đầu phải học cách chấp nhận, không than vãn… Haizzz…

Một đêm trong số những cái đêm mà bạn ấy đau bụng và ngứa, bạn ấy tỉnh dậy đòi mẹ hát. Bạn kéo áo mẹ lắc lắc: “Mummy, row row the boat.” (–> Bạn ấy đòi mẹ hát bài “Row row the boat”).

Đêm đó mình quá mệt rồi, mình cáu lắm rồi, mình không chịu nổi nữa rồi. Mình gắt nhẹ lên: “Không, không row boat gì cả. Nằm xuống ngủ đi.”

Nghe mẹ gầm gừ, tất nhiên bạn ấy nào chịu nghe. Bạn ấy liền mếu máo, khóc lóc, còn đòi to hơn.

Mình cứ càng bắt bạn ấy ngủ, bạn ấy càng khóc to hơn.

Cuối cùng, mình đành ngồi dậy. Mình không gắt nữa, mà dịu giọng lại hỏi: “Con ngứa hả? Mẹ bôi kem cho nhé.”

Sự thực là mình rất ghét cảm giác tức giận với con. Dù sao cũng không phải con cố tình làm khổ mình. Thế nên là trong lòng mình cũng có nhiều sự hối hận.

Bạn ấy gật gật. Mình lục cục lấy kem ra bôi bôi xoa xoa. Được mẹ bôi kem xong, bạn liền nằm rúc vào chăn không kêu ca nữa.

Mình kéo chăn đắp ngang người bạn ấy rồi vuốt tóc bạn ấy thủ thỉ: “Mẹ xin lỗi Anna nhé. Vừa rồi mẹ nặng lời với Anna. Nhưng mẹ mệt lắm. Mấy hôm rồi Anna không chịu ngủ, mẹ mệt lắm. Anna tha lỗi cho mẹ nhé.”

Bạn ấy lại gật gật.

“Anna không giận mẹ chứ?”

Chẳng hiểu bạn ấy có hiểu không, nhưng đôi mắt bạn ấy lúc đó có vẻ rất suy tư. Bạn ấy im lặng một chút rồi lắc lắc.

“Anna biết là mẹ yêu Anna lắm không?” Mình nói rồi thơm lên má bạn ấy.

Bạn ấy lại nhìn mình. Mình cười cười bảo bạn: “Giờ mẹ đi vệ sinh, rồi mẹ sẽ vào ngủ với con nhé.”

Bạn ấy gật thêm cái nữa, ngoan ngoãn nằm đợi.

Mình đi vệ sinh xong rồi vào nằm cạnh, đưa tay nắm tay bạn ấy như mọi khi.

Tưởng bạn ấy đi ngủ rồi, nhưng không. Đột nhiên bạn vươn tay ôm lấy cổ mình. Không chỉ dừng ở đấy, bạn ấy còn rướn người thơm lên má mình một cái, tạo lên một tiếng chụt nhẹ nhàng bên tai. Lúc này bạn mới quay người rúc vào chiếc chăn nhỏ của bạn, đôi mắt nhắm lại thật bình yên.

Lúc đấy tự dưng mình thấy cảm động quá xá. Nước mắt cứ thế chảy ra ào ào.

Mình biết bạn ấy sẽ lớn lên là một người rất tình cảm.

Tối nào bạn cũng nói yêu mẹ, cả bằng tiếng Anh và tiếng Việt. Cứ nghe thấy tiếng nói ríu rít của bạn ấy: “Yêu mẹ!” hay là “I love you, Mummy!” là tim mẹ cứ gọi là đập rộn ràng.

Mẹ cũng yêu bạn lắm, bạn biết không?

Mẹ tin là bạn biết vì mẹ ôm hôn bạn suốt và luôn thì thầm vào tai bạn:

“Anna, mẹ yêu con nhiều nhất trên thế giới này, con biết không?”

#2tuoiruoi

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!