Anna 4 tuổi 3 tháng – Những giây phút quan trọng
1. Con gái 4 tuổi chính thức đi học cấp một được hơn hai tuần. Sáng nào cũng như sáng nào, mẹ dậy trước đánh răng rửa mặt thay quần áo, rồi cù chân cù tay vuốt tóc đánh thức cô con gái này dậy. Buổi sáng chỉ có mười lăm phút để chuẩn bị, nên mẹ đặc cách giúp nàng mặc quần áo đi tất, rồi thắt cho nàng một cái bím đuôi sam. Sau đó nàng tự chỉnh sửa chăn gối cho ngay ngắn, tự đánh răng, và tự đi vệ sinh.
Nhìn dáng cô gái nhỏ lững thững bước vào nhà vệ sinh bộ dạng uể oải ngái ngủ, mẹ thấy thật thương. Nhưng nhìn cô gái không nhì nhèo không than vãn tự động nhảy lên cái bồn vệ sinh to hơn mình, rồi đi xong biết đóng nắp trước khi xả nước rửa tay, mẹ không khỏi vui thầm trong bụng.
2. Cô nàng thích nhất giai đoạn rửa tay. Nàng ấn nút hộp xà phòng để thứ chất lỏng màu hồng mùi thơm dâu tây chảy vào lòng bàn tay, rồi không vội xả nước ngay như những người lớn bận rộn, nàng từ tốn nghiêng bàn tay, thích thú ngắm nhìn chất lỏng từ từ chảy xuống mu bàn tay bên kia và đi dọc khắp các ngón tay.
Thời gian không nhiều, nhưng mình không vội thúc giục, chỉ đứng lặng lẽ quan sát từ phía đằng sau. Vì mình biết những giây phút này rất quí báu, giây phút mình bước vào thế giới của cô nhỏ kia, gắng nhìn cuộc sống bằng đôi mắt của cô ấy. Rửa tay, một việc đơn giản lặp lại vào mỗi buổi sáng, nhưng chắc hẳn trong mắt cô gái, nó thật là hay ho và thú vị.
3. Xong xuôi mọi chuyện trên gác, nàng nắm tay mẹ đi xuống dưới nhà. Nàng tự đi giầy rồi đi ra cửa chờ mẹ sửa soạn đồ đạc cặp táp.
“Bây giờ con cao lắm rồi.” Nàng nói, dí mặt vào tấm kính của chiếc cửa nhìn ra ngoài.
“Phải rồi, con rất cao.” Mình đang bận bịu kiểm tra chìa khóa giấy tờ, nên chỉ bâng quơ phụ họa theo.
Nhưng dù mới 4 tuổi, nàng biết khi nào mẹ chú ý, khi nào mẹ không. Nàng lại nói: “Không, mẹ nhìn con đi. Bây giờ con cao lắm rồi.”
Mình dừng tay, chợt nhận ra đây chính là một giây phút mình cần sống chậm lại.
Mình liền bỏ dở cái mình đang làm, ngẩng đầu nhìn về phía nàng đang đứng. Mình bước lại gần rồi cúi xuống cùng nàng nhìn qua tấm kính ra phía bên ngoài. Mình bảo: “Chà, con thực sự là rất cao rồi. Mẹ nhớ ngày trước mẹ phải bế con lên thì con mới với tới chỗ này để nhìn ra ngoài.”
Nàng cười, mình cười, trong lòng mình thấy thật hạnh phúc.
4. Một ngày, đi học về nàng bảo mình: “Bạn A và N không chơi với con nữa rồi.”
A và N là hai người bạn thân của nàng hồi học lớp mẫu giáo. Nàng ở lớp là một đứa trẻ yên lặng không mấy mở lời, nhưng nàng rất thích luẩn quẩn cùng bạn chơi ở sân cát, chơi tô màu vẽ hình.
Ngày kế tiếp, mình đưa nàng đi ngủ. Như thường lệ, trong bóng tối, nàng không chịu ngủ ngay mà luyên thuyên mấy chuyện linh tinh. Rồi nàng chợt thủ thỉ: “A và N không chơi với con nữa bởi vì con…”
Nàng nói gì đó nhưng nói rất nhỏ nên mình không thể nào nghe rõ. Mình ngay lập tức hỏi lại: “Xin lỗi con, mẹ không nghe rõ. Con có thể nói lại được không?”
Dường như cảm giác xấu hổ bất chợt xâm chiếm trong lòng, nàng vươn tay về phía mình thốt ra ba từ: “Con yêu mẹ” như nàng thường làm để che giấu đi cái cảm giác chợt đến kia. Về điểm này nàng thực sự rất giống mẹ.
Mình biết đây là một điều vô cùng quan trọng, một điều chắc chắn mình không thể bỏ lỡ. Mình liền di chuyển từ giường của mình xuống giường của nàng, để gần với nàng hơn. Mình ôm nàng nài nỉ: “Con có thể chia sẻ với mẹ có được không? Vừa rồi mẹ không nghe rõ, nhưng mẹ thực sự muốn nghe điều con nói.”
Nàng vùi đầu vào ngực mình xấu hổ một hồi, nhưng rồi nàng cũng cất lời: “A và N nói không thích chơi với con bởi vì con… chậm chạp…”
Mình thực sự không thể tin nổi vào điều mình vừa nghe thấy. Mình không thể tin nổi là một đứa trẻ bốn tuổi phải đối mặt với điều này. Sự xúc động ngập tràn trong lòng, mình muốn chắc chắn điều mình vừa nghe được, nên hỏi lại: “Cái gì cơ? Bởi vì con chậm chạp á?”
Và ngay lập tức mình nghe giọng cô con gái nhỏ vang lên, không lớn nhưng vô cùng vững chãi: “But I’m not!” (“Nhưng mà con không như thế!”)
Nước mắt tuôn tràn ra hai bên má mình. Giây phút đó mình đã nhìn thấy ý chí mạnh mẽ bất khuất phía bên trong hình hài bé nhỏ kia.
Mình vuốt tóc con và bảo: “Con gái yêu quý của mẹ, tất nhiên là con không hề chậm chạp.”
Nàng lại xấu hổ, vội vã quay mặt sang phía bên kia vùi xuống chiếc chăn.
Mình nhích lại gần, ôm nàng từ phía sau, nước mắt vẫn tuôn chảy.
“Con biết không, Anna.” Mình bảo: “Có người không thích chơi với mẹ vì mẹ chậm chạp. Có người không muốn nói chuyện với mẹ vì mẹ khác họ. Nhưng mẹ không quan tâm.”
“Tại sao?” Tiếng nàng khe khẽ trong bóng đêm.
“Bởi vì mẹ biết là Chúa yêu mẹ và đó là điều quan trọng nhất. Mẹ không cần phải được yêu thích bởi thế giới này. Miễn là Chúa yêu mẹ, mẹ biết mẹ có sức mạnh và mẹ có thể vượt qua bất cứ thứ gì.”
Chưa bao giờ mình cảm thấy thật may mắn là mình biết Chúa và có thể nói điều này với cô con gái nhỏ với sự tự tin tuyệt đối.
“Hãy nhớ rằng Chúa luôn luôn ở cùng con, khi con ở trường. Hãy cầu nguyện với Chúa khi con cần Chúa, khi con cảm thấy buồn. Và đó là cái cách giúp mẹ trở nên mạnh mẽ hơn. Hãy nhớ rằng con hoàn hảo trong mắt Chúa nhờ có Chúa Giê-su. Con không hề chậm chạp Anna ạ. Con vô cùng tuyệt vời.”
Thực ra lúc đó, mình đã muốn nói rằng: “Bạn là người yêu quý con dù con có như thế nào đi chăng nữa. Nếu họ không yêu quý con vô điều kiện, thì họ không phải là bạn thực sự.” Tuy nhiên mình nhận ra rằng đó không phải là điều Kinh Thánh vẫn chỉ dạy. Kinh Thánh yêu cầu mình phải yêu thật nhiều, thậm chí cho dù người đó có là kẻ thù, là người muốn ám hại mình. Vì thế mình không muốn nói những lời khiến con dừng yêu quý những người bạn này, cho dù những người bạn này đã làm tổn thương con. Thực ra, khi dừng yêu, khi có cảm giác tiêu cực về một ai đó, rốt cuộc người phải chịu thiệt nhất lại là bản thân mình. Và khi tiếp tục yêu, tiếp tục sống với một trái tim bao dung độ lượng, đó lại là khi mình được nhận nhiều nhất.
Mình không biết nàng hiểu được bao nhiêu, nhưng mình cảm thấy những giây phút thế này thật vô cùng quý báu. Mình hi vọng nó có thể phần nào tiếp sức cho nàng, giúp nàng mạnh mẽ hơn, giúp nàng vượt qua được những thử thách của cuộc sống. Mình biết ơn Chúa, vì nhờ có Chúa, mình có thể để cô gái bé nhỏ của mình bước vào thế giới phức tạp ngoài kia mà không cần phải ngày đêm nhấp nhổm với sự lo lắng sợ hãi.
Và mình vô cùng biết ơn giây phút này, giây phút thiêng liêng, chạm được vào thế giới của cô gái bé nhỏ kia. Mình cầu Chúa rằng khi cô gái lớn lên, cô sẽ luôn sẵn lòng chia sẻ với mình, và mình cũng cầu Chúa rằng Chúa sẽ luôn cho mình một đôi tai để nghe, một đôi mắt để nhìn và một tấm lòng để cảm.
Đến giây phút cuối cùng, mình đã ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng và nói: “Cảm ơn con đã chia sẻ với mẹ nhé Anna. Mẹ thực sự rất biết ơn là con đã chia sẻ điều đó với mẹ.”
—
P/S Ảnh: Cho vịt ăn
—
P/S 2: Câu chuyện cuối cùng được mình viết lúc đầu bằng tiếng Anh nên mình xin đăng bản gốc dưới đây. Không hoàn toàn giống bản tiếng Việt, nhưng 90% nội dung là giống.
One day, Anna came home and said:
“A and N don’t play with me anymore.”
Next day, she said:
“Z is now my best friend. We ran in the playground together.”
Yesterday before going to bed, we asked:
“Which friends do you want to pray for today?”
She said: “Z and E. E is now my new best friend.”
We were happy that she had new friends.
Then before sleeping, she said in a quiet voice: “A and N don’t want to play with me because I’m…”
She said it so quiet at first I couldn’t hear. I immediately asked again: “Sorry I couldn’t hear that could you say it again.”
In her usual embarrassment, she rushed out: “I love you Mummy”. The usual phrase she used for feeling embarrassed, just like me.
I knew it was something important and I couldn’t miss it. I moved to her bed cuddling her, begging: “Can you please share with Mummy? I couldn’t hear it very well, but I really want to hear it.”
And finally she said it again: “A and E said they don’t want to play with me because I’m slow…”
I couldn’t believe what I heard. I couldn’t believe she had to face this when she was only 4. My emotion rushed and I was still trying to ascertain what I heard: “What because you are slow…?”
And I heard my little daughter said in determination: “But I’m not.”
I really burst into tears. I saw at that moment the strong will that was inside her.
I stroke her hair and said: “My dear girl, of course you are not slow.”
She was embarrassed and turned away covering her face in the duvet.
I hugged her from behind, tears still streaming down my face.
“You know what, Anna.” I said: “There were people who didn’t want to play with me, didn’t want to talk to me because I’m different. But I didn’t care.”
“Why, Mummy?” She asked.
“Because I knew God loves me and that’s the most important thing. I don’t need to be liked by the world. As long as God loves me, I know I’m strong and I can go through anything.”
I never felt so luck that I knew God and I could tell her that with confidence.
“Remember God is always with you, when you are at school. Pray to him when you need him, when you feel sad. That’s how I became stronger.”
“Remember you are perfect in God’s eyes thanks to Jesus. You are not slow. You are wonderful, Anna.”
At that time I wanted to say: “Friends love you the way you are. If you don’t love you for who you are, they are not friends”. But I realised it was not how the bible told us to do. The bible told us to love even your enemies, I didn’t want Anna not to love these friends even though they hurt her.
At the very end, I hugged my little girl and said: “Thank you for sharing with me Anna. I’m really grateful that you shared it with me.”
She did get a bit cheeky and playful towards the end so I didn’t know whether she understood everything, or it was just her way to cover her embarrassment. But I feel lucky that I know God so that I can have absolute confidence in what I say. I’m grateful that I know God so that I can send my girl to the world with constant worry.
—
Con gai cua em that tuyet voi. Em that Diem phuc duoc thien chua goi tang 1 thien than be nho dang yeu…..
Chi doc voi tam trang mung cho em va ça nha em….. xin Ngai hay thoi ngon gio uong an den gia dinh em….
Em cảm ơn chị rất nhiều ạ. <3<3<3