Chuyện món quà kỷ niệm ngày cưới

Sáng thứ bảy, cả nhà lên kế hoạch đi chơi ở vùng ngoại ô. 9 giờ sáng tôi đã dậy và chuẩn bị sẵn sàng. Nhìn vào gương, tôi nhận xét: ‘Hôm nay em mặc màu xanh nước biển. Anna mặc màu xanh nước biển. Anh cũng nên mặc màu xanh.’ (‘I’m wearing blue. Anna is wearing blue. You should wear blue too.’)

Anh vừa mặc xong quần áo, đi về phía tôi nghịch ngợm nhắc lại hai từ cuối tôi vừa nói như thể đang hát ráp: ‘Blue too! Blue too!’

‘Nghe như Bluetooth ấy nhỉ!’ – Tôi bật cười rồi cũng tham gia cùng anh hát ráp với khám phá mới của mình – ‘Bluetooth! Bluetooth!’

‘Đúng rồi, Bluetooth*! Để anh truyền dữ liệu cho em nhé.’ – Anh nói kéo tôi thật nhanh về phía anh và liên tục hôn tôi. (*Bluetooth là công nghệ để kết nối các thiết bị điện tử và để chuyển tải dữ liệu)

Tôi càng bật cười lớn hơn với cái ý tưởng chuyển tải dữ liệu sáng tạo của anh. Vẫn ôm tôi, bỗng dưng giọng anh chuyển từ nghịch ngợm sang trìu mến dịu dàng: ‘Anh có thể đưa cho em sớm món quà kỷ niệm ngày cưới của chúng mình được không?’ 

Còn gần một tuần nữa mới đến kỷ niệm 4 năm ngày cưới của chúng tôi. Tôi hơi ngạc nhiên vì thường thì anh rất kiên nhẫn. Tôi nghĩ thầm anh cũng đang trở thành giống như tôi, không thể để quà đợi được tới ngày. Nhưng mà tôi rất thích quà, thế nên cũng chẳng ngại nhận quà sớm.

‘Tất nhiên là được.’ – Tôi nhoẻn miệng cười. 

‘Nếu hôm nay em mà cảm thấy hơi trống trống thì em có thể dùng nó luôn.’ – Anh nói mở ngăn kéo và lấy ta một hộp đen nhỏ. Qua lớp giấy bọc mỏng nhìn xuyên thấu là một bộ khuyên tai và dây chuyền bạc hình trái tim. 

‘Oà, cám ơn anh! Đẹp quá!’ – Tôi thốt lên nhìn ngắm món quà đầy ngạc nhiên này. Tôi đoán anh sẽ chuẩn bị hoa và sô-cô-la, chứ không ngờ anh sẽ mua cho tôi một món quà đáng yêu thế này. Hoá ra đây là lý do anh muốn đưa cho tôi sớm, để tôi có thể đeo đi chơi luôn.

Tôi nhanh chóng đeo đôi khuyên tai mới và đưa cho anh sợi dây chuyền: ‘Anh đeo giùm em được không?’

Anh nhẹ nhàng đặt sợi dây chuyền lên cổ tôi. Tôi quay lại mỉm cười và cám ơn anh. 

Anh ngọt ngào ôm tôi trong vòng tay của anh và khen:’Em nhìn rất xinh!’ Rồi dịu dàng hôn tôi: ‘Em sẽ mãi ở bên anh chứ?’

‘Tất nhiên rồi, tình yêu của em!’ – Tôi choàng tay quanh cổ anh, mỉm cười hạnh phúc và trao lại cho anh một nụ hôn. 

— 

Buổi chiều tối, sau khi đi chơi về, hai vợ chồng nằm nghỉ ngơi nói chuyện. Tôi nhắc lại chuyện món quà: ‘Cám ơn anh vì món quà nhé. Em cũng mua một chút rồi, nhưng không được bằng của anh rồi. Nhưng anh yên tâm em sẽ mua thêm.’

Chả là mấy hôm trước tôi có đi quanh quanh tìm mua quà. Nghĩ mãi mà chẳng có ý tưởng nào hay nên tôi mua cho anh sô-cô-la, định bụng là sẽ dần dần mua thêm. Nghe tôi bảo sẽ mua thêm, anh gàn ngay: ‘Thôi, đừng mua thêm gì. Em cứ đưa cho anh quà em mua rồi là được.’

‘Không. Không.’ – Tôi lắc đầu nguầy nguậy – ‘Anh sẽ thất vọng cho mà xem.’

Anh ôm lấy tôi: ‘Làm sao mà anh thất vọng được. Cái quan trọng không phải là quà gì, mà là từ em. Em có tặng anh hòn đá anh cũng thích. Em cứ đưa cho anh quà em mua rồi đi. Anh muốn xem.’

Nhì nhằng một hồi, thấy anh nài nỉ mãi, tôi quyết định lấy quà đưa cho anh. Anh nhìn ngắm hai gói sô-cô-la thật kỹ càng, vừa nhìn vừa xuýt xoa: ‘Đúng vị anh thích. Cám ơn em nhé.’

Tôi cố phân trần: ‘Quà đơn giản nhưng mà em có bỏ rất nhiều suy nghĩ và quan tâm vào đấy.’

Anh hôn lên trán tôi: ‘Anh biết chứ. Anh rất thích.’

Tôi vẫn thấy áy náy: ‘Em xin lỗi là quà của em anh không giữ được lâu.’

Anh ôm tôi: ‘Quà thì cần gì giữ lâu hả em. Anh chỉ cần giữ em thôi.’

Tôi rục rịch cười không quên nói yêu anh. Hai vợ chồng cứ thế đứng ôm nhau, tận hưởng giây phút ấm áp ngọt ngào này.

***

[THE STORY OF THE WEDDING ANNIVERSARY PRESENTS]

On Saturday we planned to go out to the countryside for the day. By 9am, I was already up and ready. Looking into the mirror, I made a comment: ‘I’m wearing blue. Anna is wearing blue. You should wear blue too.’

He had just finished dressing up, walking towards me and mischievously repeating the last two words I said as if he was rapping a song: ‘Blue too! Blue too!’

‘It sounds like Bluetooth!’ – I laughed and joined in with my new discovery – ‘Bluetooth! Bluetooth!’

‘Yes! Bluetooth! Let me transfer you some data then.’ – He said then quickly grabbed me and kissed me continuously. 

I burst into louder laughter with his creative idea of data transfer. Still hugging me, his voice suddenly changed from humour to tenderness: ‘Can I give you your anniversary present early?’ 

There was nearly another week until our 4th wedding anniversary. I was slightly surprised as he was often very patient. I secretly thought he had been becoming like me, who couldn’t ever wait until the day. But I do love presents and I wouldn’t mind receiving them early at all. 

‘Of course, it is ok!’ – I grinned.

‘If you feel a bit empty today, maybe you can use it.’ – He said opening the drawer and taking out a little box. It was a little black box with a clear top layer showing a set of silver earnings and necklace with heart shapes. 

‘Wow, thanks love. They are so pretty!’ – I exclaimed admiring this unexpected present. I had guessed he would prepare flowers and chocolates, but didn’t expect such a lovely present. So that was why he wanted to give it to me early. He wanted me to wear them for our day out. 

I quickly put on the earnings and then gave him the necklace: ‘Would you help me put this on?’

He gently put it around my neck. I turned around smiling and thanking him again.

He sweetly held me in his arms and complimented: ‘You look very pretty!’ Then gave me a tender kiss then continued: ‘Will you be with me forever?’

‘Of course, my love!’ – I wrapped my arms around his neck, kissed him back with the happiest smile. 

In the late afternoon, after we were home, we lay down resting and chatting. I mentioned the anniversary present: ‘Thanks for the present. I have also bought some but they aren’t as good as your present. I will buy more.’ A few days ago I went looking for a present but couldn’t find anything nice. I bought some chocolates thinking that I would buy more presents gradually. 

Hearing that I wanted to buy more, he quickly said: ‘Don’t buy more. Just give me what you bought.’

‘No, no!’ – I shook my head – ‘You will be disappointed.’

He hugged me: ‘How could I be disappointed? It is not important what the present is, but it is from you. Even if you give me a rock, I still like it. Just give me the present you bought. I want to see it.’

After talking for a while, he still insisted on seeing it. I decided to show it to him. He carefully looked at the two packs of chocolates and kept complimenting: ‘They are the flavours I like. Thank you!’

I tried to explain: ‘Even though they are simple, I put a lot of thoughts and care into it.’

He kissed my forehead: ‘I know. I really like them.’

I still felt a bit sorry: ‘I’m sorry that you won’t be able to keep my present for a long time.’

He hugged me: ‘Why do I need to keep presents for a long time? I only need to keep YOU.’

I chortled, not forgetting to say I loved him. We stood there hugging each other for a while enjoying this moment of warmth and sweetness. 

***

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!