Chuyện vợ chồng tôi 6  [Our stories 6]

English translation below

# 1 – Yêu bộ phận cơ thể nào nhất?

Hai vợ chồng thủ thỉ tâm sự trước khi đi ngủ, tôi hỏi anh:

– Anh yêu nhất bộ phận cơ thể nào của em?

Anh lưỡng lự:

– Em hỏi khó quá. Cái gì anh cũng yêu.

– Anh chỉ được chọn một thôi.

– Vậy anh sẽ chọn đôi môi của em.

– Vì sao?

– Vì nụ cười của em và nụ hôn của em.

Anh hỏi lại tôi:

– Còn em thì sao? Em thích gì nhất?

– Em thích đôi mắt anh nhất.

– Vì sao?

Tôi trêu anh:

– Vì em thấy phản chiếu của em trong mắt anh.

Anh cười nắm lấy vai tôi từ đằng sau:

-Ơ thế thì không khác gì đính cái gương trước trán anh cũng được à?

Tôi cười hì hì vỗ vào tay anh:

– Em đùa thôi. Vì em nhìn thấy được tình yêu trong mắt anh.

# 2 – Muốn mấy con?

Hôm khác nằm tâm sự tôi bảo anh:

– Em thấy nhà người ta có hai ba bé mà em thấy cũng thèm thèm. Nhưng mà nghĩ tới lúc mang thai, với lúc đẻ, em nghĩ đã thấy sợ.

Anh nhìn tôi:

– Em yên tâm không phải lo. Anh chỉ muốn có một bé thôi.

Tôi vẫn phân vân:

– Nhưng mà có hai đứa thì con có chị có em, chơi với nhau nó vui.

Anh hỏi tôi:

– Nhưng lúc đấy bận tối mắt tối mũi ai sẽ chơi với anh, với em? Tốt nhất là có một bé thôi để mình còn có thời gian chơi với nhau.

Thực ra tôi nghĩ nếu có hai con, sau này chúng nó chơi với nhau thì mình cũng sẽ rảnh thôi. Nhưng có điều lúc cả hai còn bé thì sẽ rất vất vả. Tôi thực phục các mẹ có con liền. Mà phục nhất là mẹ tôi. Mẹ tôi kể là lúc mang thai đứa nào cũng như đưa nào, nôn thốc nôn tháo, mật xanh mật vàng, bác sỹ còn phải khuyên nhập viện. Vậy mà mẹ tôi vẫn cứ ba đứa.

Tôi thì thấy đúng là vẫn chưa thấy sẵn sàng. Cũng may là anh với tôi đồng quan điểm. Thôi cứ đợi thêm vài năm nữa xem thế nào vậy.

# 3 – Chuyện lương bổng

Ở công ty anh cứ cuối năm là lại có đánh giá công bố lương bổng. Anh vào làm ở công ty này 4 năm rồi, năm nào cũng được sếp khen là làm tốt, nhưng mà chưa năm nào được tăng lương. Sếp anh hay bảo là tình hình kinh tế không tốt, công ty cắt giảm ngân quỹ. Mà đúng là năm nào công ty anh cũng sa thải nhiều.

Năm ngoái sếp anh có hứa hẹn là sẽ đến lượt anh được tăng lương năm nay. Cuối năm sếp cho anh đánh giá kết quả xếp hạng cao hơn năm ngoái. Trông tình hình có vẻ là khả quan. Chúng tôi cũng có chút mong đợi.

Hôm biết kết quả, anh gọi điện bảo tôi:

– Không được như mình nghĩ em ạ. Sếp lại bảo là đợi năm sau.

Tôi nghe giọng anh thấy có đôi chút thất vọng. Nếu nói là tôi không cảm thấy gì thì sẽ là nói dối. Bình thường thì tăng lương hay không thực ra cũng chẳng quan trọng lắm với chúng tôi. Nhưng mà vì sếp đã hứa thế, lại còn cho các dấu hiệu khả quan, thế nên làm chúng tôi có chút mong đợi. Đặc biệt là năm nay tôi nghỉ thai sản, tăng lương sẽ giúp kinh tế của chúng tôi rất nhiều.

Tôi nói để an ủi anh một chút:

– Tăng lương hay không cũng chẳng quan trọng anh ạ. Mình vẫn đủ sống mà.

Anh cũng gật gù đồng ý. Tôi nói thêm, hi vọng làm anh cảm thấy tốt hơn:

– Có khi là mình may mà không bị sa thải ấy. Có việc làm là tốt lắm rồi.

Đúng là những chuyện thế này chúng tôi chỉ buồn 5 phút là hết cỡ. Không có tiền thì ta cắt khoản này khoản kia, tiết kiệm hơn một chút. Vẫn đủ ăn đủ mặc, vẫn đi dạo cùng nhau được, vẫn uống trà tâm sự được, vẫn ôm nhau sạc pin được, thì không có cớ gì phải buồn lâu hơn 5 phút.

——–

Lời nhắn 

Nếu bạn nào muốn đọc trên Facebook, đây là link Facebook page của tôi:

https://www.facebook.com/chuyencuangan/

**********

[ENGLISH TRANSLATION]

# 1 – Favourite body part?

As usual we lay talking before sleeping. I asked him:

– Which of my body parts do you like the most?

He hesitated:

– That is a very difficult question. I like them all.

– You are only allowed to pick one.

– Then I will pick your lips.

– Why?

– Because of your smile and your kiss.

He asked me:

– How about you? What do you like the most?

– I like your eyes the most.

– Why?

I teased him:

– Because I can see my reflection in your eyes.

He smiled holding my shoulder from behind:

– Oh, then it is no difference from sticking a mirror on my forehead?

I also smiled, tapping on his hand:

– I’m just joking. Because I can see love in your eyes.

# 2 – How many children?

Another night, I told him:

– When I see other families with two or three children, I really like it. But when I think of pregnancy and labour, it really puts me off the idea.

He looked at me:

– Don’t worry. I only want one child.

I hesitated:

– But if we had two children, they would have a sibling to play with.

He asked me:

– But we would be very busy. Who would play with me, with you? It is best to have one child so we have time to play together.

Actually I know if we had two children, they would eventually entertain themselves and leave us free time. However when they were both little, it would be a lot of hard work. I admire all the mothers who can have two children close in age. I’m really not ready for it. Luckily he shares the same opinion. Just wait for a few more years and see how it goes.

# 3 – Renumeration

In his company, the performance review is carried out at the year end and salaries and bonuses are announced soon after that. He has been working for this company for four years. He got good feedback every year but hasn’t been given a salary increase. His boss often said that the economic situation wasn’t good and the company was trying to cut down on their budget. It is true that they have been laying off lots of people.

Last year his boss promised that it would be his turn to get a salary increase this year. His boss also gave him a better rating at the year end review. It all looked very promising. We had some expectations.

On the day of the results, he gave me a call:

– It isn’t as good as we expected. My boss says next year again.

I could hear a bit of disappointment in his voice. If I said I didn’t feel anything, I would be lying. Usually whether there is a salary increase or not isn’t a big deal to us. But his boss had promised and even sent some promising signals, which gave us some expectations. Especially now I’m on maternity leave. A salary increase would be a big help.

I tried to cheer him up:

– It is not important to have a salary increase. We still have enough to live.

He agreed with me. I said, hopefully making him feel better:

– Probably we are lucky not to get sacked. It is good to still have a job.

This kind of things can only make us a bit sad for a maximum of five minutes. If we don’t have enough money, we can always work it out by cutting down on spending. As long as we have enough food to eat, clothes to wear, and are able to go for a walk together, have our little chit-chat time, and hug to charge our batteries, there is nothing worth worrying for more than five minutes.

—–

P/S:

If you want to follow my stories on facebook, this is the link to my facebook page:

https://www.facebook.com/chuyencuangan/

**********

 

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!