Con muốn cưới người giống ba
Đi dạo dọc con đường dài nhặt nhạnh những cành hoa dại, mình trêu chồng bảo: “Em nhặt hoa này để đi tìm một người đàn ông cầu hôn.”
Anh chồng giơ tay: “Người đàn ông đang ở ngay đây.”
Mình cười lắc đầu quay đi: “Không, em không cưới anh.” Rồi tung hoa bay bay xuống đường.
Từ phía bên đường, nhóc con chạy ngay tới: “Cưới con đi ba! Cô ấy không muốn cưới ba, nhưng con muốn cưới ba.” 😆
Mình cười ha ha bảo nhóc: “Muốn cưới thì phải có hoa. Con có hoa đâu mà đòi cưới.”
Nhóc liền chạy về phía sau nhặt hai nhánh hoa mẹ vừa vất xuống, dúi vào ba: “Con có hoa đây! Ba cưới con chứ?”
Anh ba chấm than chấm than chấm than, không biết phải nói năng gì ngoài việc tiếp tục lẽo đẽo đuổi theo vợ nài nỉ: “Cưới anh đi! Cưới anh đi!” 🤣
Tới cuối con đường, anh ba tóm tắt câu chuyện tình cảm lạnh: “Rốt cuộc thì đã đi cả quãng đường dài mà tôi vẫn chưa cưới được cô gái mà tôi muốn cưới. Còn “củ khoai tây” biết nói này thì lại lẵng nhẵng chạy theo muốn cưới tôi.” 🤣🤣🤣
…
Tối đến về chòi gỗ, hai mẹ con nằm ôm nhau trong chăn.
Nhóc con nằm trên người mẹ phụng phịu bảo: “Ước gì con có thể cưới một người giống ba.”
Mình cười xoa đầu nhóc: “Ừ, lớn lên con hãy tìm một người giống ba để kết hôn nhé. Một người yêu con hết lòng và sẽ là một người cha tuyệt vời của các con con.”
“Làm sao mà con biết được chứ?”
“Con cứ dành thời gian tìm hiểu và con sẽ biết được người đó là người thế nào.”
Nghe mẹ nói, nhóc con nghển đầu thắc mắc: “Chẳng may cưới rồi con tìm hiểu không thích gì sao?”
Anh ba đang ngồi bên cạnh cạo râu, dừng ngay tay lại, chen ngang vào: “Con phải thích người ta thì con mới cưới chứ. Không phải cưới rồi mới tìm hiểu xem có thích không.” (Kiểu loạn quá, loạn quá, thứ tự đảo lộn ngược xuôi hết rồi 🤣)
Mình không nhịn được cười, tiếp tục vỗ vỗ đầu con nhóc: “Đúng rồi, con dành thời gian kết bạn trước. Rồi đến khi con thích, con yêu người ta rất rất nhiều, tới mức con không muốn lìa xa người đó nữa thì con mới kết hôn.”
Nhóc lại thắc mắc: “Thế nếu người con yêu không yêu con, và người yêu con con lại không yêu thì sao?”
Chậc, sao 8 tuổi mà hỏi khó mẹ thế hả con 😳🤣🤣🤣. Mẹ thiệt cứng họng không biết trả lời thế nào ngoài việc… gật gù: “Ừ thì đúng là thi thoảng cũng có trường hợp như thế thật… Thôi, đi ngủ, muộn rồi.” 🤣🤣🤣
…
Những giây phút thế này luôn khiến mình nghĩ con cái là một món quà tuyệt diệu của Chúa. Và trưởng thành cùng con là một đặc ân.
—-
P/S Ảnh: Cô nhóc 8 tuổi rất thích hỏi khó mẹ.