Đanh đá cá cầy

Nếu hỏi bất kỳ một người nào quen biết tôi, có lẽ không ai sẽ dùng từ “đanh đá” để miêu tả tôi. Ấy vậy mà với chồng, tôi thấy mình đanh đá có trình, rất chi là đành hanh, toàn áp dụng lý sự cùn. Chắc đúng là chỉ có chồng mình chịu được mình. 

Chồng đi làm về muộn. Tôi tính địu con đi bộ ra tận trạm tàu đón. Đi được nửa đường thì thấy bóng chồng từ xa ở bên kia đường, tôi đứng lại vẫy. Chồng mải mê nhìn cái gì trên điện thoại nên không nhìn thấy vợ ngay. Khi sang đường rồi mới thấy vợ, chồng vội vã cất máy điện thoại đi chạy nhanh về phía vợ. Ôm hôn chào nhau xong, tôi hỏi: “Anh vừa làm gì trên điện thoại thế mà không thấy em?”

“À anh chơi trò làm nông trại” – Chồng cười hì hì trả lời.

Tôi nhăn nhó: “Anh đừng vừa đi bộ vừa chơi thế! Nguy hiểm lắm!” 

Chồng gật đầu: “Ừ, lần sau anh không vừa đi vừa chơi nữa!”

Tôi vẫn không tha: “Anh cho em xem nó như thế nào mà anh mê thế nào?” 

Chồng bật cho tôi xem. Tôi hí hoáy bấm bấm nghịch nghịch. Chồng hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Tôi trả lời tỉnh bơ: “Em đang đập trứng, giết gà của anh, để anh khỏi chơi luôn.”

Chồng chỉ đành biết cười trừ để tôi mặc sức đập phá nông trại. 

Lần khác hai vợ chồng đi dạo ra công viên. Trên đường đi tôi nhắc lại chuyện gặp một bà cụ hét trên xe buýt buổi sáng, mà tôi đã kể lúc gọi điện cho chồng vào buổi trưa. Chồng chau mày hỏi: “Chuyện bà cụ nào ấy nhỉ?”

Tôi hậm hực: “Ơ em kể cho anh buổi trưa rồi thây, anh không nhớ à? Chứng tỏ anh chẳng nghe em nói!”

Chồng đảo mắt vẫn cố nhớ, nhưng không nhớ ra: “Anh chịu không nhớ nổi. Em gợi ý cho anh đi.”

Tôi quay đi: “Anh không nghe em nói! Từ nay trở đi không kể cho anh nghe chuyện gì nữa.”

Chồng nắm tay tôi dỗ dành: “Anh có nghe chứ. Nhưng không phải lúc nào cũng nhớ được hết tất cả mọi thứ.”

“Em không biết! Không nhớ nghĩa là không nghe!” – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Chồng hỏi ngược lại tôi: “Thế em có nhớ hết cái anh nói không?”

Tôi vặn vẹo ngay: “Ơ thế bây giờ anh đòi hỏi em phải nhớ hết tất cả những gì anh nói à?”

Chồng phân bua: “À không, anh chỉ…”

Không đợi chồng nói hết tôi cắt lời phùng má trợn mắt kết luận luôn: “Luật nhà mình là anh PHẢI nhớ hết tất cả những gì em nói, còn em thì… KHÔNG CẦN phải nhớ hết những gì anh nói.” Rồi quay ra tặc tặc lưỡi: “Anh thấy chưa… Cái anh PHẢI làm thì anh không làm, còn cái em KHÔNG CẦN làm thì em vẫn làm. Em nhớ hết tất tần tật những lúc anh không tốt với em. Anh có cần em kể ra cho anh nghe không?”

Chồng lắc đầu cười, chịu thua cái lý luận ngang như cua của tôi: “Được rồi, em không cần phải nhớ hết đâu…” 

Có một điều tôi thấy rất buồn cười đó là mỗi lần đanh đá thế này lại được chồng khen… dễ thương. Mà không phải chồng chỉ khen lấy lệ đâu nhé, tôi thấy rất là thật tình cơ. Khen ngọt đến mức mà tự dưng tôi cũng thấy mình dễ thương thật. Tôi luyên thuyên vớ vẩn thế mà chồng cũng rất để ý lời tôi nói. Về sau tôi không bao giờ thấy chồng vừa đi bộ vừa chơi games nữa. Thay vì games, bây giờ chồng nghe nhạc. 

Không biết các chị em có lúc đang đá thế này với chồng không? Còn các anh có thấy cô vợ đanh đá của mình… dễ thương không?

Ảnh: Bữa sáng nhà tôi 🙂


www.facebook.com/chuyencuangan/

***

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!