Đi bộ ngắm mưa

Sáng thứ bảy, hai vợ chồng đưa con lên trung tâm chơi và mua sắm. Vì không có xe buýt ngay nên quyết định đi bộ. Cũng chỉ có tầm 25 phút đi bộ là tới. 

Trời bắt đầu trở lạnh. Hôm nay lại còn mưa gió lùn phùn nên còn lạnh hơn. Chồng đẩy xe, vợ cầm ô khoác tay chồng tíu ta tíu tít kể các ý tưởng truyện mà vợ đang viết. Phải nói từ khi vợ có hứng viết truyện, chồng trở thành trợ thủ đắc lực, rất tích cực đóng góp ý kiến. Nhiều chi tiết quan trọng trong truyện cũng từ chồng mà ra.

Trong truyện của vợ chương mới nhất vừa rồi có đoạn anh nhân vật chính đánh đàn hát cho chị nhân vật chính nghe. Vợ khoe chồng:

– Anh biết em lấy ý tưởng từ đâu ra không? Sáng hôm qua em đi lớp em bé với con, cô giáo cùng các bé hát bài “You are my sunshine” (“Con là ánh mặt trời của mẹ”). Tự dưng em thấy sao mà bài hát hay thế! Nếu chàng trai mà hát cho cô gái nghe thế này thì thật lãng mạn. Thế là ra ý tưởng. 

Vợ vừa nói vừa khoa chân múa tay mô tả. Nghe vợ nói thế, chồng quay ngay ra ngẩn người nhìn vợ hỏi:

– Thế được coi là lãng mạn à?

Rồi chồng bất chợt hát luôn cho vợ nghe:

“You are my sunshine
My only sunshine….
[Em là ánh mặt trời của anh
Ánh mặt trời duy nhất của anh…]

Hát đến đây chồng chu mỏ đòi hôn rồi lại ngêu ngao điệu nhạc, nhưng lần này không nhớ lời nên tự sáng tác:

“Though I don’t remember the words
You are them too…”
[Mặc dù anh không còn nhớ lời nữa
Em cũng là “cái đấy” luôn…]

Ý chồng ở đây là chồng không nhớ ngoài ánh mặt trời ra thì bài hát còn nhắc tới cái gì khác không. Nhưng mà nếu có nhắc tới cái gì khác thì vợ đối với chồng cũng là cái đấy.

Thấy mình được làm “cái đấy” vợ nhịn không nổi nữa, cười như được mùa. Truyện ngôn tình thì cần đàn cần hát lãng mạn. Còn với vợ thì chỉ cần điệu nhạc ngẫu hứng tự sáng tác ” cái đấy, cái đấy” thế này của chồng là quá đủ.

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!