Động viên khích lệ [Encouragement]

1. Hôm trước, khi tôi suy nghĩ để viết bài ‘Sự hi sinh và hạnh phúc gia đình’, tôi than thở với chồng: ‘Em không thể viết nổi cái gì quá sâu sắc. Đau đầu lắm.’

‘Em chỉ cần suy nghĩ thêm thì em sẽ làm được.’ – Anh động viên.

‘Tại sao cứ phải làm mọi thứ phức tạp thế? Cứ đơn giản và hạnh phúc, không phải hơn à?’

‘Anh không muốn em hạn chế bản thân mình vì em có khả năng. Anh cũng trải qua rồi nên anh hiểu. Thử thách là tốt.’

Đây không phải là lần đầu anh động viên tôi. Bất cứ lần nào tôi cảm thấy lo lắng chùn bước khi đối đầu với thử thách, anh luôn là người đứng đằng sau cổ vũ, cho tôi sự tự tin, sự can đảm để tiến lên phía trước. Anh không chỉ cổ vũ bằng lời mà còn dành thời gian đóng góp ý kiến, giúp tôi chuẩn bị và sẵn sàng.

Tôi nhớ hồi tôi còn ôn thi cho bằng cấp chuyên ngành theo đòi hỏi của công việc. Học hành rất vất vả vì lượng kiếm thức nhiều mà thời gian khoá học lại ngắn. Tối nào cũng phải ngồi học và làm bài. Ngoài việc đảm đương hết việc nhà, anh còn ngồi ôn tập cùng tôi. Có phần kiến thức nào tôi không hiểu, anh lại mầy mò đọc, tìm hiểu và giảng giải cho tôi. Tôi phải học thuộc nhiều công thức. Anh cũng học thuộc công thức để có thể trắc nghiệm tôi mỗi tối trước khi đi ngủ và trên đường đi việc này việc kia.

Tôi thi xong, làm việc được hai năm thì lên chức đội trưởng, bắt đầu dẫn đội. Lần đầu tiên được giao trách nhiệm chủ trì cuộc họp với giám đốc của công ty và các nhân viên cấp cao bên đối tác, tôi run lắm. Anh khuyến khích tôi luyện tập để chuẩn bị cho cuộc họp. Ba bốn hôm trước khi họp, ngày nào anh cũng cần mẫn ngồi hàng giờ để nghe tôi luyện nói, luyện thuyết trình. Anh chia sẻ kinh nghiệm của anh, và liên tục đóng góp ý kiến để chỉnh sửa tác phong, câu cú, phát âm cho tôi. Những lần về sau, tôi có nhiều kinh nghiệm hơn nên bớt run hơn. Nhưng tối nào trước ngày họp anh cũng bảo tôi chạy thử chương trình cho anh nghe và lại kiên nhẫn ngồi góp ý.

Không chỉ học thi, dẫn cuộc họp, mà cả thi lý thuyết lái xe, thi để đăng ký định cư, cũng đều là anh mua tài liệu, ngày đêm hướng dẫn và ôn thi cùng. Quả thực mỗi bước tiến trong cuộc đời tôi đều có công sức của anh.

2. Động viên cổ vũ tôi đương đầu với thử thách, anh cũng không quên dừng lại đúng lúc để giảm cái áp lực thành công đè nặng trên vai tôi.

Trước các kì thi, các cuộc họp quan trọng, tôi vẫn thường ca cẩm với anh: ‘Em sợ quá! Nếu mai em không làm được thì làm sao?’

Anh luôn bắt đầu bằng sự khích lệ: ‘Em cứ bình tĩnh tự tin. Anh tin là em sẽ làm tốt thôi.’

Nhưng anh cũng không quên kết thúc bằng một cái ôm và một câu nói nhẹ nhàng: ‘Nhưng nếu làm không được thì cũng không sao. Cùng lắm mình làm lại thôi.’Tôi rất trân trọng câu nói này vì nó làm tan đi cái áp lực phải làm được.

Tôi nhớ trong những ngày bận rộn nhất của mùa kiểm toán, tôi phải làm việc từ sáng sớm tới tận khuya. Đi ngủ cũng không ngon vì trong đầu lúc nào cũng lo lắng không hoàn thành kịp công việc. Triền miên ba bốn tháng như thế, tôi có lúc xì chét quá khóc tức tưởi. Những lúc như thế vẫn luôn là anh ôm tôi, hôn tôi, lau nước mắt cho tôi, động viên tôi vượt qua khó khăn. Nhưng có một lần đỉnh điểm, thấy tôi quá mệt mỏi chán nản, anh thương anh bảo: ‘Bỏ đi em ạ. Nghỉ việc này mình kiếm việc khác. Không cần phải khổ thế này!’

Thật là lạ. Anh nói bỏ đi vào lúc này lại thực ra tiếp thêm sức mạnh cho tôi để đi tiếp. Vì anh cho tôi cái tôi cần, đó là tình yêu, sự thấu hiểu và thông cảm.

3. Như anh đã nói, thử thách là tốt và tôi luôn cố hết sức mình. Tuy nhiên không làm được cũng chẳng làm sao. Thi trượt thì thi lại. Mất việc thì kiếm việc khác. Và quan trọng hơn hết là tôi biết trong bất cứ hoàn cảnh nào anh vẫn luôn ở bên tôi.

P/S: Ảnh chụp trong lễ tốt nghiệp đại học của tôi.


***

[ENGLISH TRANSLATION]

1.The other day when I was thinking about writing the post ‘Sacrifice and family happiness’, I complained to my husband: ‘I can’t write any thing too deep. It is such a headache.’

‘You just need to go through it, then you can do it.’ – He encouraged me.

‘Why do we need to make things complicated? Just keep things simple and be happy. Isn’t it better?’

‘I don’t want you to limit yourself. You are capable of doing it. I went through it so I understand how you feel. It’s good to be challenged.’

This wasn’t the first time he had encouraged me. Whenever I feel worried and taken aback when facing challenges, he is always the one who stands behind me cheering me on, giving me the confidence and the courage to move forwards. He not only cheers me on by words but also spends time contributing ideas, helping me prepare and be ready.

I remember the time when I was revising for my professional qualification required by my work. It was very hard work because we had to learn a large amount of knowledge within a short period of time. Every evening I had to study and do homework. Apart from taking on the housework, he also sat down to revise with me. If there was anything I didn’t understand, he also tried to read, research and explain to me. I had to learn a lot of formulas. He also learned them so that he could quiz me every night before bed and when we were out and about.

After passing the exams and working for two years, I got promoted to become a team leader, starting to lead the team. I was very nervous when I was given the responsibility to chair the meeting with the director of the company and other senior staff of the client for the first time. He encouraged me to practice and prepare for the meeting. Every day for three or four days before the meeting, he sat for hours listening to me practicing speaking and presenting. After that, I was more experienced and less nervous. However every night before the meetings, he told me to run the agenda and then gave me feedback.

No matter whether it was studying for exams, leading the meetings, or sitting the driving theory test and doing the immigration and residency test, it was he who bought the materials, guided me and revised with me. Each step forward in my life is always attributed to him.

2. Even though he always cheers me on and encourages me when facing challenges, he never forgets to stop at the right time to reduce the pressure from success burdening my shoulders.

Before any exams and meetings, I often complained to him: ‘I’m so scared! What if I can’t do it well tomorrow?’

He always started with an encouragement: ‘Just be calm and confident. I believe you can do it well.’

But he didn’t forget to end the conversation with a hug and some gentle words: ‘But if you can’t do it well, it doesn’t matter. At worst you do it again.’ I really appreciate those words because it really took away the pressure that I must do it well.

I remember during the busiest days of the auditing season, I had to work from early morning until midnight. I couldn’t sleep very well because of the worry about not finishing work in time. After three or four months like this, there was time when I was too stressed and burst into tears. It was always he who hugged me, kissed me, wiped my tears and encouraged me to get over the hardship. But there was one time when seeing me too tired and stressed, he felt sorry for me and he told me: ‘Just leave it. If you lose this job, you can apply for another one. Don’t need to be this stressed!’

It was very strange. He told me to give it up but it actually gave me strength to go on. It was because he gave me what I need, which was love, understanding and sympathy.

3. As he said, challenges are good and I have been always trying my best. However it doesn’t matter if I can’t do it well. If I fail an exam, I can retake it. If I lose my job, I can get another one. And the most important thing is that I know no matter what happens he is always next to me.

P/S: This is a photo taken in my graduation from the university.

***

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!