HẠNH PHÚC TÌM LẠI – C23 – Có những chuyện không biết thì tốt hơn
Khánh An mở choàng mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không tối tăm trước mặt. Hình ảnh mờ ảo hỗn độn đan xen chồng chéo, thi nhau nhảy múa trước mắt cô. Những tiếng nói xa gần vang vẳng ong ong trong đầu. Cô nghe thấy một giọng nói đầy đau đớn: “Xin lỗi em, Khánh An!”, xen lẫn với một giọng nói khác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc: “Anh bảo vệ cô ấy như thế sao?”. Tiếng cười cợt cùng hơi thở nặng nề gấp gáp cứ thế thì thào vờn giỡn bên tai: “Van nài nữa đi… Nếu thấy đủ độ thành khẩn, anh có thể thương tình mà tha cho…”
Cô hoảng hốt ngồi bật dậy co ro ôm chặt lấy đầu gối. Những hình ảnh chắp ghép bỗng trở nên sống động như thể nó đang diễn ra. Bàn tay thô ráp kệch cỡm sờ mó nắn bóp cơ thể. Đôi môi thô bỉ điền cuồng hôn lên cổ lên ngực. Chiếc lưỡi nhơ nhớp nhầy nhụa quặn quẹo liếm láp. Hàm răng thô bạo cắn nghiền.
Khánh An bất giác đưa tay chà thật mạnh dấu vết còn lưu lại mờ mờ trên bờ ngực mình, cố sức rũ bỏ sự dơ bẩn dính dớp trên da thịt. Cô kỳ mạnh tới mức phần da mỏng bắt đầu trở nên đỏ tấy đau rát. Nhưng cho dù có đỏ thế nào, đau thế nào, vẫn không thể làm giảm bớt cảm giác ghê tởm ngập tràn trong lòng.
– Khánh An!
Tiếng gọi vang lên bên tai không mảy may làm bàn tay cô chậm lại.
– Khánh An!
Tiếng gọi mạnh mẽ hơn, gay gắt hơn. Một bàn tay đàn ông đột ngột nắm chặt cổ tay cô.
“Á…” Khánh An hoảng hồn la lớn. Cô sợ hãi vùng vẫy, chân tay đấm đá loạn xạ, dùng hết sức mình đẩy người đàn ông ra. Nước mắt ứa tràn nhoè nhoẹt khắp khuôn mặt. Đôi môi lắp bắp run rẩy:
– Xin anh… Bỏ tôi ra… Bỏ tôi ra…
Người đàn ông vội vàng thả tay ra, luôn miệng phân trần:
– Là anh đây, Khánh An! Là anh đây…
Khánh An không còn đủ bình tĩnh để nhận ra ai với ai. Cô quáng quàng ôm chiếc chăn nhảy xuống đất, thu mình vào góc phòng, lẩn trốn sau chiếc bàn nhỏ kê cạnh giường. Cô kéo chăn che chắn kỹ càng trước ngực trong tư thế tự vệ. Cơ thể run bần bật, đôi môi nứt nẻ mấp máy những từ ngữ rời rạc xen kẽ tiếng nấc:
– Xin anh… Tôi van anh… Tha cho tôi… Đừng động vào tôi…
Người đàn ông lặng người một vài giây, lòng đau xót như có con dao sắc nhọn cắt thành từng mảnh nhỏ. Anh thận trọng tiến từng bước lại gần.
– Đừng mà… Đừng mà… – Cô bịt chặt tai như đang cố ngăn chặn một thứ âm thanh khủng khiếp nào đó, luôn miệng van xin. – Đừng… Đừng động vào tôi…
Mặc dù biết cô quá hoảng loạn để có thể cảm nhận được sự hiện diện của mình, người đàn ông vẫn cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định. Anh đau đớn quỳ xuống sàn. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như lúc này. Không thể tới gần để ôm ấp vỗ về, chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn sự sợ hãi bất an giày vò hành hạ cô.
– Em yên tâm… Anh sẽ không động vào em đâu… – Anh cố dùng lời lẽ xoa dịu của người con gái đang run rẩy trong góc phòng, vừa nói vừa giơ hai hai tay lên không trung như muốn chứng minh thành ý của mình.
Khánh An ngồi yên không nhúc nhích, hai bàn tay vẫn ôm chặt vành tai. Người đàn ông cũng ngồi yên trong một tư thế.
Không gian yên lặng như tờ. Ánh đèn đường nhàn nhạt len lói. Hai bóng người bất động trong đêm.
—
Chíp… Chíp… Chíp…
Tiếng chim ríu rít trên những bụi hồng e ấp nụ tầm xuân ngập tràn khu vườn nhỏ. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tấm màn gió dày làm bừng sáng cả căn phòng.
Khánh An cựa mình, mí mắt chớp nhẹ rồi mở hẳn ra. Hơi ấm trong lòng bàn tay khiến cô quay đầu nhìn sang bên cạnh. William đang ngồi tựa vào thành giường, đầu nghẹo sang một bên, đôi mắt thầm quầng nhắm nghiền, hơi thở đều đều, bàn tay buông thõng đặt hờ trên tay cô.
Khánh An đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường ấm cúng quen thuộc, trên người mặc chiếc váy ngủ ngắn tay hàng ngày với lớp chăn dày cuộn tròn quanh người. Không biết cô đã ngủ được bao lâu rồi? Dường như là một đêm rất dài với những cơn ác mộng triền miên nối tiếp nhau. Cô khẽ rùng mình cố xua đi cảm giác sợ hãi vẫn còn vương vất đâu đó trong lòng.
Bàn tay hơi động đậy vô tình đánh thức người ngồi bên cạnh. William giật mình tỉnh giấc. Vừa nhìn thấy đôi vai khẽ rung lên của Khánh An, anh hoảng hốt rụt tay lại nhảy ngay xuống khỏi giường, cuống cuồng xin lỗi:
– Xin lỗi em. Xin lỗi đã động vào em…
Đêm qua sau khi cô ngủ thiếp đi, anh rón rén tiến tới gần bồng cô đặt lên giường, rồi ngồi xuống bên cạnh trông cho cô ngủ. Anh vốn định rời khỏi giường trước khi cô thức giấc, nhưng sự mệt mỏi khiến mí mắt trùng xuống rồi đóng lại hẳn lúc nào không hay.
Khánh An không hề chú ý đến sự bối rối của William vì dải băng trắng toát quấn quanh bàn tay của anh đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí của cô.
– Tay anh làm sao vậy? – Cô ngồi bật dậy xuýt xoa nắm lấy bàn tay quấn băng đang lúng túng giơ lên không trung.
Phản ứng không ngờ tới của cô khiến anh phải chững lại vài giây.
– Không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ một chút.
Anh phẩy tay trả lời qua quýt, đôi mắt không ngừng quan sát nét mặt cử chỉ của Khánh An. Chân mày cô hơi nhăn lại vì lo lắng cho vết thương của anh. Nhưng đôi mắt sáng trong veo không còn lưu đọng bất cứ dấu vết nào của sự hoảng loạn đêm qua.
Như sực nhớ ra điều gì Khánh An đột nhiên ngước nhìn anh.
– Sao anh lại ở đây? Em tưởng cuối tuần anh mới về.
– Anh xong việc sớm nên tới thẳng quán bar tìm em. – Ánh mắt của William vẫn không dừng quan sát khuôn mặt của cô.
– Quán bar? – Khánh An nhíu mày hỏi lại, dường như không hiểu William đang nói về chuyện gì.
Đôi mắt bỗng trở nên mơ hồ, cô cắn môi lùng sục trong trí óc của mình. Cô nhớ đã nói chuyện với Mandy về chuyện phục kích Steve trong quán bar, rồi cũng bàn bạc với nhóm bạn về kế hoạch cụ thể, nhưng việc mình làm gì ở đâu sau đó, cô không tài nào nhớ nổi. Khánh An hốt hoảng nắm lấy tay của William:
– Bây giờ là mấy giờ rồi? Em có một việc rất quan trọng phải làm ở quán bar. Không thể đến muộn được.
Ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, William vội quỳ xuống nắm lấy tay cô:
– Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao?
– Chuyện gì? – Khánh An ngơ ngác.
Anh ngỡ ngàng nhìn cô. Khánh An vốn bị cho uống thuốc ngủ, việc cô không biết gì về chuyện trong khách sạn cũng là có khả năng. Nhưng tại sao lại quên cả việc đã có mặt ở quán bar? Và nếu là không biết chút gì thì sự hoảng loạn đêm qua là sao?
– Em cảm thấy thế nào? – William lo lắng hỏi.
Đáy mắt Khánh An ánh lên chút ngạc nhiên về câu hỏi của anh, nhưng vẫn vâng lời duỗi tay duỗi chân như đang tự kiểm định sức khoẻ của mình.
– Cơ thể có phần uể oải đau nhức. Lạ quá! – Cô nhăn mặt. – Không hiểu sao gò má của em hơi rát, khoé môi có vẻ bị sứt… – Cô vừa nói vừa đưa đầu lưỡi chạm nhẹ lên vết sứt.
– Còn gì nữa không?
– Ừm… – Cô nghĩ ngợi. – Phải rồi, còn nữa…
– Còn gì nữa? – William khẩn trương.
– Còn rất là đói bụng và khát nước. – Khánh An liếm môi nhoẻn miệng cười.
William không cười nổi. Mặc dù anh mừng là cô sẽ không bị giày vò bởi những ký ức xấu, nhưng việc hồi phục trí nhớ cũ đã không có tiến triển gì, bây giờ còn bị mất thêm trí nhớ thế này khiến anh không khỏi lo lắng.
– Nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra? – Khánh An quay trở lại với câu hỏi chưa được trả lời. – Vụ Steve…
Nói chưa dứt lời, cô vội bụm miệng, sực nhớ ra mình vẫn đang giấu giếm chưa cho anh biết.
– Giải quyết xong rồi… – William lờ đi thái độ vụng trộm thiếu tự nhiên của cô, bình thản trả lời. – Đêm qua anh nhận được điện từ cấp dưới. Steve đã bị tố cáo quấy rối tình dục, bằng chứng thu thập đầy đủ, khả năng chạy tội là rất thấp.
Khánh An thở phào nhẹ nhõm. Cô lén đưa mắt liếc nhìn William, những ngón tay bối rối đan vào nhau:
– Anh biết chuyện từ trước rồi phải không?
William lặng thinh không nói gì.
– Em xin lỗi… – Khánh An cúi gằm mặt, lí nhí, ngón tay mân mê đuôi tóc. – Làm anh phải lo lắng…
“Lo lắng” chắc chắn không thể nào diễn tả hết cảm xúc của anh từ lúc đặt chân vào quán bar. Anh thở ra, vỗ nhẹ lên mái tóc đen rối bù:
– Không phải lỗi của em.
Khánh An chợt nhớ ra còn rất nhiều thắc mắc chưa được giải đáp. Cô hấp tấp hỏi thêm:
– Phải rồi, làm sao em về được nhà? Sao em không nhớ gì cả? Anh có biết chuyện gì xảy ra không?
Sự lưỡng lự vụt qua đầu William. Có những chuyện không biết thì tốt hơn.
– Anh đến nơi thì biết tin em bị ngất xỉu… – William cố giữ nét mặt bình thản. – Nghe nói… là em bị ngã… Có lẽ vì thế mà không nhớ gì…
Nói dối quả thật không dễ. Tim anh bất giác đập thình thịch trong lồng ngực. Lời nói cũng ngắc ngứ hơn bình thường.
– Lạ vậy… – Khánh An nhíu mày suy nghĩ. – Nếu là vì va đập mà ngất xỉu, sao em không thấy đau ở đầu mà lại đau ở má nhỉ?
Không để cuộc đối thoại này kéo dài thêm, William cúi người nhấc bổng cô lên. Bị bất ngờ, Khánh An vội quàng tay ôm chặt lấy cổ anh.
– Anh làm gì vậy?
– Đưa em xuống nhà. Không phải em vừa nói là đang đói bụng sao? – William nói xoay người về phía cửa.
Hai má hơi hồng lên, Khánh An yếu ớt phản kháng:
– Em tự đi được mà.
Nhưng lời phản kháng này không mảy may tác động đến William. Anh bế cô xuống phòng ăn, đặt cô lên chiếc ghế sofa êm ái cạnh cửa sổ lớn, cẩn thận lấy chiếc chăn len mỏng đắp ngang người cô, ân cần dặn dò:
– Em ngồi đây đợi anh.
Khánh An ngạc nhiên vội nắm lấy tay anh:
– Anh đi đâu đấy?
William thơm nhẹ lên những ngón tay mảnh khảnh của cô, đôi môi nở nụ cười:
– Nấu cơm trưa cho vợ của anh.
– Đừng! Để em làm cho. – Khánh An vội vã ngăn anh lại.
Cô kéo chiếc chăn len mỏng sang một bên toan đứng dậy thì bị William ấn nhẹ xuống ghế. Anh quỳ xuống nắm lấy tay cô:
– Nghe lời anh. Em vẫn là người bệnh.
Khánh An muốn cãi lại nhưng bị thái độ kiên quyết của anh làm nhụt chí, đành ngồi yên an phận làm cô vợ lười biếng một bữa. Cô đoán khi không bị ngất xỉu như vậy, chắc cũng làm anh lo lắng nhiều.
William nhặt lại chiếc chăn đắp qua đùi cô, rướn người hôn lên vầng trán lưa thưa một vài sợi tóc tơ, rồi nhanh nhẹn sải bước về phía bếp, mở tủ lạnh lấy các nguyên vật liệu. Bàn tay thoăn thoắt băm băm cắt cắt. Chẳng mấy chốc, cả căn phòng thơm lừng mùi hành tây, tanh tách tiếng dầu ăn nổ trên chảo nóng.
Khánh An khẽ mỉm cười nhìn ngắm bóng dáng người đàn ông cao lớn cặm cụi trong bếp. Các ngày cuối tuần anh cũng hay giúp cô việc bếp núc, nhưng chưa bao giờ có cơ hội được ngồi ngắm anh lâu như thế này. Khuôn mặt nghiêm nghị, thái dương lấm tấm mồ hôi do hơi nóng từ bếp. Một vài sợi tóc nâu vàng rủ xuống dính lên vầng trán cao rộng. Đôi mắt tập trung nhìn xuống khiến hàng lông mi dài cong vút càng nổi bật hơn.
Anh bê khay đồ ăn nghi ngút khói tiến lại gần. Chỉ ngửi mùi thôi cô cũng biết đây là món mì Ý sốt kem yêu thích của cô.
– Xem có được ngon như em nấu không? – Anh đặt khay lên chiếc bàn gỗ, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Món mì không chỉ thơm nức mũi mà còn được trình bày rất đẹp mắt với những cọng rau thơm trang trí bên trên. Với tính cách tỉ mỉ chu đáo của William, cô không mấy ngạc nhiên là ngay cả chuyện nấu ăn cũng rất đến nơi đến chốn. Thường ngày vì cô toàn tranh giành vị trí bếp trưởng mà không để cho anh có dịp được trổ tài.
Khánh An nhặt chiếc dĩa định cắm vào đĩa đồ ăn thì bị William ngăn lại.
– Còn nóng. Để anh.
Anh thành thục dùng dĩa xoáy sợi mì vàng giòn trên chiếc thìa bạc thành cuộn tròn, nhẹ nhàng thổi bớt hơi nóng, rồi giơ lên trước miệng Khánh An ngỏ ý muốn đút cho cô ăn.
– Nguội hơn rồi. Nhưng em phải cẩn thận, không thì chạm vào vết sứt có thể bị đau đấy. – William nói, mắt nhìn chăm chăm vào khoé miệng của cô.
Tự dưng không đau yếu gì mà bị đối xử như em bé thế này, Khánh An thấy ngượng chín hết cả người. Cô bẽn lẽn lên tiếng:
– Em tự làm được mà.
Cô đưa tay định cầm lấy chiếc dĩa thì lại bị ngăn cản lần nữa.
– Không phải em nói người còn đau nhức sao? Để anh giúp em.
– Em…
– Ngoan, nghe lời anh. – Lời nói của William ngắn gọn, mặc dù đầy trìu mến, nhưng nghe không khác gì một mệnh lệnh.
Khánh An muốn phản bác nhưng cũng không thắng được thái độ kiên quyết của anh, đành há mồm để anh đút cho. Nhưng vì quá xấu hổ, mặt cô đỏ lựng lên, mắt không nhìn được vào anh mà phải ngó lơ đi chỗ khác.
– Em định cả buổi cứ ngó lên trần nhà thế sao? – Giọng trầm trầm của William pha chút bông đùa.
Khánh An cảm thấy máu càng dồn lên gò má nhiều hơn. Chắc giờ mặt của cô chắc phải đỏ không khác gì quả cà chua chín. Cô lúng túng rời mắt khỏi trần nhà nhìn sang… bình hoa bên cạnh.
William không nhịn được phải bật cười lớn. Trong lòng bỗng thấy áy náy. Muốn tự tay mình chăm vợ mà khiến cô ấy phải khổ sở thế này. Chắc ăn cũng chẳng ngon miệng.
– Thật chịu thua em rồi. – Anh trả chiếc dĩa lại cho cô. – Giờ em có thể thoải mái làm như mình thích.
Khánh An vui sướng nhoẻn cười thật tươi, cầm ngay lấy chiếc dĩa. Thế này có phải tốt hơn không.
Cả ngày hôm đó, hai vợ chồng chỉ quẩn quanh trong nhà, đọc sách, uống trà, xem ti vi. William muốn cô nghỉ ngơi cho lành lại hẳn trước khi đi ra ngoài, mặc dù cô cũng chẳng biết có cái gì cần phải lành.
Khánh An mơ hồ cảm thấy có vẻ anh đang giấu cô điều gì đó. Ngoài việc khăng khăng bồng bế cô đi khắp mọi nơi, anh luôn hạn chế tiếp xúc về mặt thể xác. Khi cô thay quần áo, anh bước ra khỏi phòng cố ý tránh mặt. Khi cô rủ đi tắm, anh chần chừ một lúc rồi viện cớ bận việc bảo cô tắm trước. Lúc đi ngủ, thay vì mặc độc trên người chiếc quần ngủ như mọi lần, anh còn mặc thêm chiếc áo dài tay, mặc dù thời tiết có phần ấm áp hơn. Lên giường anh cũng không có ý định ôm ấp gần gũi, nằm sát mép giường cách cô cả cánh tay.
– Sao anh nằm xa thế? – Khánh An thắc mắc.
– Vậy sao? – Anh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi dịch chuyển vào trong một chút.
– Vẫn còn xa… – Khánh An tiếp tục kêu ca.
William lại xê người vào thêm chút nữa, nhưng vẫn còn chưa chạm nổi tới vai cô. Khánh An sốt ruột kéo cánh tay anh rồi gọn lỏn chui vào gối đầu lên ngực anh. Cánh tay William giơ lên không trung chần chừ không chạm vào Khánh An ngay, mắt chăm chú dò đoán những biến chuyển cảm xúc trên nét mặt của cô. Phải đến khi cô bắt đầu nhắm mắt hơi thở phập phồng đều đặn thì anh mới dám thở phào, đặt nhẹ tay lên người cô.
“Cô ấy thực sự không nhớ chút gì sao?” Anh tự lẩm nhẩm trong đầu. “Có lẽ thế là tốt nhất.”
—
Từ sau khi việc đó xảy ra, William đã xin nghỉ phép một tuần để ở nhà chăm sóc Khánh An cho tới tận khi cô phải quay lại trường. Khi biết được ý định này của anh, cô rất áy náy, liên hồi thúc giục anh đi làm lại. Anh biết cô cho rằng sự việc chẳng có gì nghiêm trọng. Nhưng đấy là vì cô không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Anh thật không yên tâm để cô ở nhà một mình. Ngộ nhỡ vì một lý do gì đấy mà bỗng nhiên trí nhớ đột xuất ùa về, anh không muốn cô phải đối mặt với sự sợ hãi khi không có anh ở bên.
Tiếng máy sấy rè rè giảm xuống rồi dừng lại. Bàn tay đàn ông dịu dàng đan vào mái tóc đen dài, chạm nhẹ lên da đầu để kiểm tra xem phần chân tóc đã khô chưa. Khi đã ưng ý, anh cầm chiếc lược nâng niu chải từng cụm tóc nhỏ như sợ sẽ làm tổn thương những sợi tóc tơ mỏng manh. Lúc mới bắt đầu đề nghị giúp cô sấy tóc chải đầu, anh rất lóng ngóng, không thể điều khiển nổi bàn tay của mình. Nhưng sau nhiều lần tập luyện, kỹ năng của anh đã tiến bộ rất nhiều, có thể nói là “lành nghề”, không chê vào đâu được.
– Được rồi đấy. – William gật đầu hài lòng với thành quả của mình. Mái tóc đen huyền mượt mà chảy dài như suối khiến anh phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Tâm trí Khánh An dường như đang bị đóng chiếm bởi chuyện gì đó. Cô lí nhí nói hai tiếng “Cảm ơn” rồi lặng lẽ chui vào chăn, nằm co người quay lưng về phía anh.
Lẽ nào cô ấy cảm thấy không ổn? Suy nghĩ chợt đến khiến William lo lắng. Anh vội dịch lại gần hỏi han đầy quan tâm:
– Sao thế em?
Khánh An yên lặng một vài giây rồi yếu ớt lên tiếng:
– Em cảm thấy rất khó chịu…
– Em khó chịu ở đâu? – Anh hoảng hốt sờ trán cô, rồi lại sờ trán mình.
Khánh An xoay người đối diện anh, bàn tay nhỏ nhắn đặt nhẹ lên tay anh kéo xuống cổ áo rộng của chiếc váy ngủ, luồn vào bên dưới lớp vải mỏng, chạm lên phần ngực đầy đặn tròn lẳn không còn lớp nào che đậy. Hai má Khánh An hồng lên, giọng nói thì thầm bẽn lẽn:
– Rất khó chịu… ở đây…
Sự va chạm đột ngột với bầu ngực sữa mềm mại khiến người William cứng đờ, ngón tay tê rần như có điện giật. Với tâm trí cẩn trọng suốt một tuần nay, anh không suy nghĩ nhiều vội vàng rụt bàn tay lại.
Nhưng ngay lập tức anh biết mình đã phạm phải sai lầm lớn.
Khuôn mặt của cô vợ nhỏ chuyển từ hồng sang đỏ rồi thành tái nhợt. Sự ngỡ ngàng tủi thẹn ngập tràn trong đáy mắt. Nước mắt đong đầy tràn ra ướt đẫm gối. Không phải lúc nào cô cũng dám bạo gan chủ động, vậy mà lại bị nhẫn tâm từ chối một cách không thương tiếc, hẳn cô phải thấy rất sốc. Cô quay phắt người về phía bên kia, kéo chăn chùm kín đầu, cả người cứ thế rung lên bần bật, tiếng nấc không kìm được phát ra từng đợt.
– Khánh An… – William luống cuống gọi tên cô, vô cùng hối hận đã khiến cô phải cảm thấy hổ thẹn.
– Anh… chán em rồi phải không? – Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng nức nở trong chăn.
– Không phải, không phải đâu, Khánh An…
– Vậy tại sao một tuần rồi mà anh vẫn không muốn động vào em? – Tiếng thổn thức càng lớn hơn. – Lúc nào cũng lạnh lùng giữ khoảng cách.
– Không phải, không phải…
William thật không biết có nỗi oan nào lớn hơn nỗi oan này. Có muốn giải thích cũng không giải thích được.
– Khánh An, làm sao anh có thể chán em được. – William thủ thỉ vỗ về. – Là do anh lo lắng cho sức khỏe của em.
Cô không biết việc phải kiềm chế mình thế này đối với anh thật không dễ dàng gì. Gần như suốt tuần nay, không đêm nào anh ngủ ngon. Cố cưỡng lại mùi thơm ngọt ngào quyến rũ của cô đã là khó lắm rồi. Vậy mà cô còn kiên quyết rúc vào ngực anh. Mỗi lần cựa quậy trở mình, cơ thể mềm mại lại cọ cọ khiến cả người anh nóng rực lên ngứa ngáy râm ran như có kiến đốt. Không ít lần giữa đêm, anh phải chạy vào nhà vệ sinh dội nước lạnh lên đầu mình cho tỉnh táo.
– Anh chỉ lấy cớ thôi… – Khánh An mếu máo. – Em đâu có ốm đau gì…
– Lấy cớ mà anh ở nhà với em hẳn một tuần sao? – William dỗ dành. – Ra đây cho anh nhìn mặt em nào…
Lời nói của anh có vẻ khiến Khánh An xuôi hơn một chút, bàn tay túm chiếc chăn nới lỏng. Chỉ đợi có thế, William vội kéo chiếc chăn xuống, rồi di chuyển sang phía bên kia giường để có thể đối diện nhìn thẳng vào mắt cô.
– Nhìn em này, khóc đến đỏ cả mắt rồi…
Anh trìu mến đưa ngón tay gạt nước mắt nước mũi lấm lem tèm nhèm trên khuôn mặt trắng hồng.
– Em có biết là ở gần em mà không thể chạm vào em là một cực hình tàn nhẫn nhất không. – Anh thì thầm. – Bây giờ em phải “đền bù” cho anh?
Khánh An vẫn chưa kịp hiểu ra làm thế nào mình từ vị trí “người bị ruồng bỏ” trở thành “kẻ đi hành hạ người khác”, thì bờ môi đã nhanh chóng bị chiếm đóng. Nụ hôn đầy nâng niu, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ cuồng nhiệt. Bàn tay trượt nhẹ từ chiếc cổ nõn nà tới bờ vai mảnh khảnh xuống vòng eo thon nhỏ, rồi điệu nghệ luồn vào đằng sau lớp váy mỏng, dịu dàng vuốt ve xoa nắn những hoa điểm nhạy cảm. Hơi thở của Khánh An trở nên gấp gáp, hô hấp nặng nề, toàn cơ thể run rẩy.
– Em vẫn ổn chứ? – William lo lắng hỏi cảm nhận được sự run rẩy của người con gái trong vòng tay mình.
– Không ổn… – Cô rên rỉ trong hơi thở dồn dập, nũng nịu ôm lấy cổ anh. – Em muốn… nhiều hơn nữa…
Thẹn thùng với yêu cầu phóng đãng vừa bật thốt ra khỏi miệng mình, gò má cô ửng đỏ. Cô vội vùi mặt vào ngực anh che giấu sự xấu hổ cực cùng.
William khẽ thở ra. Đôi môi của anh ngay lập tức nhếch lên. Chuyện đó thì dễ thôi.
—