Luân Đôn năm ấy và những tháng ngày mãi mãi về sau
(Bài dự thi cuộc thi viết “Kỷ niệm tình đầu” do báo Phụ Nữ tổ chức)
Tôi leo lên giường, kéo chăn đắp ngang qua người. Không hiểu hôm nay tôi ăn nhằm cái gì mà bụng cứ âm ỉ đau. Tôi ôm bụng nhăn nhó kêu ca: “Em đau bụng quá!”
“Em nằm thẳng ra đây, anh xoa bụng cho!” – Chồng nằm cạnh đập tay xuống nệm.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời xích xích lại gần duỗi thẳng người ra. Bàn tay của chồng ấm áp nhịp nhàng xoa đều trên bụng tôi một cách thành thục nhuần nhuyễn.
Tôi bất giác mỉm cười nhớ lại cái thời mới quen nhau, lúc đấy đến cầm tay cũng còn rụt rè không dám…
Khi ấy là một mùa đông lạnh giá ở Luân Đôn. Tôi 22 tuổi, là một cô sinh viên trẻ mới tốt nghiệp ra trường, chân ướt chân ráo chuyển lên thủ đô làm việc. Có chút choáng ngợp bởi cái phồn hoa xô bồ của đất thủ đô, có chút cô đơn lạc lõng của một người con tha hương nơi đất khách quê người. Anh 28 tuổi, người gốc Anh với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt xanh màu lá. Anh ở Luân Đôn được một thời gian, đã đi đủ biết đủ. Có chút chán nhường với cuộc sống hiện tại, muốn chuyển đi nơi khác để có những trải nghiệm mới. Chúng tôi nào hay biết cuộc gặp gỡ tình cờ ở nhà thờ năm ấy đã mang mối tình đầu và cũng là tình cuối đến cho chúng tôi, hai người sinh ra và lớn lên cách nhau nửa vòng trái đất, và cho chúng tôi một khởi đầu mới ngay trên mảnh đất phồn hoa náo nhiệt này.
Lần đầu chúng tôi hẹn hò là vào một ngày mùa đông đẹp trời hiếm hoi. Bầu trời hôm ấy thật là trong xanh. Một vài cụm mây trắng trôi lững lờ như thể đang thưởng ngoạn vẻ đẹp thơ mộng của Luân Đôn trong chiều đông se se lạnh. Tôi đứng trên cây cầu bắc qua sông Thames, ngắm nhìn cả thành phố bắt đầu lác đác lên đèn. Luân Đôn trong ánh đèn buổi chiều tàn thật là lộng lẫy kiêu sa. Ở đằng xa sau những toà nhà kính chọc trời vẫn còn hửng sáng sắc vàng dịu êm của những tia nắng cuối cùng. Tôi không kìm được phải thốt lên: “Thật là đẹp quá!”
Thỉnh thoảng lại có một cơn gió vô tình thổi qua làm hai cục bông trắng trên cái mũ trùm kín tai của tôi bay phất phới. Không khí lạnh đến rùng mình, nhưng lòng tôi lại cảm ấm áp vô cùng. Tôi bất giác hỏi anh: “Anh có tin vào tình yêu không điều kiện không? Yêu không vì lý do gì. Yêu không đòi hỏi. Yêu chỉ vì yêu.”
“Có, anh tin chứ.” – Anh nhoẻn miệng cười nhìn tôi đầy trìu mến.
Tim tôi rộn lên một cảm giác xốn xang khó tả.
Bước đi cạnh anh dọc dòng sông, có một vài lần tay tôi chạm vào tay anh, không biết là vô tình hay hữu ý. Mặc dù qua hai lớp găng tay dày, tôi vẫn cảm nhận sự hồi hộp lan tỏa trong tim. Một nửa trong tôi chỉ muốn nắm lấy tay anh. Một nửa còn lại thì rụt rè nhút nhát, không biết liệu anh có cảm thấy con tim dao động như tôi không?
Tôi nhớ lần đầu chúng tôi chính thức nắm tay nhau. Đó là một buổi tối cùng nhau ngồi nghe nhạc, mỗi người một đầu dây headphone. Trong tiếng hát trong trẻo cao vút, tôi cảm thấy trên thế gian này chỉ còn tôi và anh. Chúng tôi ngồi gần sát nhau vai kề vai, bàn tay đặt ngay cạnh bên nhau. Ngón tay út gầy gầy của anh chạm nhẹ vào ngón tay út của tôi ngay kề bên. Tôi biết anh cố tình chạm vào tôi. Sự va chạm da thịt lần đầu tiên này khiến tôi có cảm giác hơi tê tê, hơi hồi hộp như có cả một đàn bướm bay trong bụng. Tôi xích lại gần hơn, đặt tay của anh lên tay tôi. Anh siết nhẹ, làm tôi cảm nhận rõ hơn ấm từ bàn tay mảnh khảnh của anh. Chúng tôi cứ thế đắm chìm trong điệu nhạc.
Trong thời gian đầu hẹn hò, chúng tôi dành rất nhiều thời gian ở căn hộ nhỏ của anh. Hôm ấy gió thổi lồng lộng. Cánh cửa trước ban công thỉnh thoảng rung lên nhè nhẹ. Ánh đèn đường vàng hiu hắt xuyên qua lớp kính rọi vào một góc phòng. Anh lên tiếng, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi: ‘Em có biết là em rất xinh đẹp không.’
Hơi bất ngờ trước lời khen ngọt ngào của anh, tôi bỗng dưng cảm thấy thẹn thùng e ấp như một cô bé mới lớn. Tôi vốn không phải là người chăm chút nhiều cho vẻ ngoài. Tôi không môi son má phấn, không chải chuốt cầu kỳ. Tôi chưa bao giờ cho rằng ngoại hình của mình có gì nổi trội hơn người bình thường. Vậy mà khi ở cạnh anh, ánh mắt dịu dàng anh dành cho tôi luôn khiến tôi cảm thấy mình là một cô gái xinh đẹp nhất trên trần gian này.
Nhìn tôi một lúc, anh cất giọng nhẹ nhàng: ‘Anh có thể hôn em được không?’
Tôi mừng là anh hỏi tôi, cho tôi thời gian suy nghĩ, cho tôi thời gian chuẩn bị tinh thần. Tôi thực không biết liệu mình có sẵn sàng cho nụ hôn đầu đời này hay không. Nhưng tôi cũng không biết thế nào mới là sẵn sàng. Cái tò mò nó đánh bật hết tất cả các suy nghĩ mông lung khác. Tôi cười gật đầu. Bỗng nhiên cũng cảm thấy thật là hồi hộp.
Anh tiến tới gần nắm lấy tay tôi.
‘Em không biết nên nhắm mắt hay mở mắt thì tốt hơn?’ – Tôi ngu ngơ hỏi.
Anh suy nghĩ rồi nói: ‘Anh nghĩ là nhắm mắt chắc sẽ đỡ mất tập trung hơn.’
‘Em thấy kính có vẻ vướng víu. Hay mình bỏ kính ra?’ – Tôi vẫn tiếp tục thảo luận về các thứ cần phải chuẩn bị trước khi ‘vào cuộc’.
Chúng tôi loáy hoáy bỏ kính ra một bên. Tôi nhắm tịt mắt chờ đợi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của anh gần tôi hơn.
Môi anh chạm lên môi tôi.
Nhẹ nhàng. Mềm mại. Nâng niu.
‘Á!!’ – Tôi la lên nho nhỏ khi răng chúng tôi đập vào nhau.
Anh cuống quýt: ‘Em có sao không?’
‘Em không sao!’ – Tôi xua tay – ‘Chỉ có điều em thấy hơi… là lạ, không như em vẫn nghĩ’ – Tôi thật thà.
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút suy nghĩ: ‘Ừ anh cũng cảm thấy hơi là lạ.’
‘Em thấy hơi…’ – Tôi dừng lại cố tìm từ diễn tả – ‘hơi… nhiều răng quá.’
Anh phì cười với cái lối miêu tả không mấy mỹ miều của tôi: ‘Chắc là do mình hôn không đúng cách?’
Tôi nhanh nhẩu đề xuất: ‘Em thấy mình nên tham khảo youtube về cách hôn.’
Thời buổi bây giờ, đúng là cái gì mà không biết thì cứ YouTube hoặc Google. Tôi không ngờ là hôn nhau mà cũng khó thế. Vẫn tưởng cứ môi chạm môi là được, ai dè không đơn giản như thế, phải nghiên cứu tìm hiểu bài bản mới được. Đúng là cái gì cũng phải học thì mới biết được.
Vậy là nụ hôn đầu đời của tôi kết thúc như vậy đấy. Không nồng nàn, không cháy bỏng, nhưng nó để lại một ký ức thật dễ thương về quá trình ‘học yêu’ của chúng tôi.
Gần năm năm ở bên nhau, còn có vô vàn những cái lần đầu khác. Mỗi lần lại là một trải nghiệm học hỏi thú vị, để biết thêm được nhiều hơn về bản thân mình và về đối phương. Chúng tôi cứ thế cùng nhau trưởng thành hơn mỗi ngày. Càng biết nhiều hơn về anh trong vai trò của một người chồng, một người cha, tôi càng yêu anh nhiều hơn, biết ơn anh nhiều hơn.
Anh luôn ở bên tôi động viên cổ vũ tôi, cho tôi sức mạnh để tiến về phía trước, vượt qua những khó khăn thử thách của cuộc sống. Tôi nhớ hồi tôi còn ôn thi cho bằng cấp chuyên ngành theo đòi hỏi của công việc. Học hành rất vất vả vì lượng kiếm thức nhiều mà thời gian khoá học lại ngắn. Ngoài việc đảm đương hết việc nhà, anh còn ngồi ôn tập cùng tôi. Có phần kiến thức nào tôi không hiểu, anh lại mầy mò đọc, tìm hiểu và giảng giải cho tôi.
Tôi thi xong, làm việc được hai năm thì lên chức đội trưởng, bắt đầu dẫn đội. Lần đầu tiên được giao trách nhiệm chủ trì cuộc họp với giám đốc của công ty và các nhân viên cấp cao bên đối tác, tôi run lắm. Anh khuyến khích tôi luyện tập để chuẩn bị cho cuộc họp. Ba bốn hôm trước khi họp, ngày nào anh cũng cần mẫn ngồi hàng giờ để nghe tôi luyện nói, luyện thuyết trình. Anh chia sẻ kinh nghiệm của anh, và liên tục đóng góp ý kiến để chỉnh sửa tác phong, câu cú, phát âm cho tôi. Những lần về sau, tôi có nhiều kinh nghiệm hơn nên bớt run hơn. Nhưng tối nào trước ngày họp anh cũng bảo tôi chạy thử chương trình cho anh nghe và lại kiên nhẫn ngồi góp ý.
Và những lúc tôi yếu đuối nhất, cũng chính là anh ôm gọn tôi trong vòng tay, bảo vệ tôi, chở che cho tôi. Thời kỳ mang thai là một trong những lúc khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Ngoài mệt mỏi đau nhức ngứa ngáy khắp người, tôi còn bị ốm nghén nặng, hay bị áp lực, tâm trạng thất thường. Lại là anh lo hết mọi chuyện. Anh cáng đáng việc nhà, chạy ngược chạy xuôi mua đồ tôi thích ăn, ngày nào cũng cần mẫn xoa kem chống ngứa cho tôi.
Tôi nhớ những buổi tối mới 7, 8 giờ mà tôi đã nằm trên giường với đôi mắt nặng chĩu. Anh luôn ngồi cạnh tôi trong bóng tối, nắm tay tôi cho tới tận khi tôi thiu thiu đi vào giấc ngủ. Buổi sáng trước khi đi làm, anh mà nán lại được phút nào, anh lại ngồi cạnh nắm tay tôi, vuốt tóc tôi. Một lần thấy tôi phờ phạc nằm nghỉ trên ghế, anh thấy rất thương, anh bảo: “Cám ơn em đã mang thai con của chúng mình. Ước gì anh có thể giúp em mang thai con.”
Và bây giờ khi con đã ở bên chúng tôi, anh chăm chút cho con từng tí. Anh giúp tôi trông con, cho con ăn, chơi với con, thay bỉm, và tắm rửa cho con. Mặc dù bận rộn với công việc với con cái, anh vẫn không bao giờ quên dành thời gian cho tôi, vẫn nâng niu tôi, vẫn ân cần với tôi như những ngày đầu tiên.
Tôi biết anh yêu tôi rất nhiều. Anh yêu tôi bằng lời nói ngọt ngào, bằng những cái ôm ấm áp, những nụ hôn nồng nàn cháy bỏng, bằng ánh mắt dịu dàng trìu mến, và bằng những cử chỉ ân cần yêu thương.
Và tôi cũng yêu anh rất nhiều, mối tình đầu của tôi – người chồng, và người cha của con tôi, và cũng là người yêu, người bạn, và người thày của tôi!
—
Link tới bài dự thi: http://m.phununews.vn/bai-du-thi-luan-don-nam-ay-va-nhung-thang-ngay-mai-mai-ve-sau-262103.html