Mỗi ngày thêm một chút
1. Mình có một người bạn đồng nghiệp chơi đàn cello, thường hay chơi tại các buổi hoà nhạc nghiệp dư. Thứ sáu bạn bảo mình: “Tối mai tao chơi tại gần nhà mày đấy. Có muốn đi xem không?”
Mình ậm ừ cười cười bảo: “Để tao xem.” Trong lòng rất muốn đi xem ủng hộ bạn, nhưng nghĩ thứ sáu đã đi làm về muộn để chồng một mình trông con, giờ tối thứ bảy cũng đi chơi nốt thì thấy hơi tội lỗi. Mình biết chồng cũng chẳng thích thú gì việc chăm con một mình, vì nó vốn rất vất vả.
Về hỏi chồng, nào ngờ chồng ngay lập tức đồng ý, bảo: “Đi, phải đi chứ. Hiếm khi nào có dịp bạn chơi gần nhà. Phải đi ủng hộ chứ.”
Trong khoảnh khắc, mình bỗng có một cảm giác tương thông khó diễn tả.
Không phải vì việc chồng đồng ý chăm con cho mình ra ngoài chơi, mà là việc chồng suy nghĩ giống mình, quan tâm tới mối quan hệ của mình và đồng nghiệp, và hết sức ủng hộ quyết định của mình, dù điều đó có nghĩa là chồng phải vất vả hơn một chút.
2. Cũng giống như trong việc giúp em gái mình chuyển nhà. Em gái hết hạn hợp đồng nhà, chuyển nhà từ phía Tây sang phía Đông London.
Mình bảo chồng: “Dù em chắc cũng có thể tự thuê tắc xi tự xoay xở, mình vẫn cần phải giúp, phải có mặt. Vì những cái chuyện như chuyển nhà, phải có gia đình ở bên chứ.”
Chồng gật đầu bảo: “Đúng vậy, chuyển nhà một mình là một chuyện hết sức cô đơn.”
Chỉ một câu nói mà mình biết người này có suy nghĩ giống mình, cũng quý trọng tình cảm gia đình giống như mình. Chính vì thế anh ta không hề phiền hà mà còn hết sức nhiệt tình cố gắng giúp đỡ.
Và cứ mỗi lần như thế lại là một lần mình “đổ” chồng mình thêm một chút.
3. Hôm thứ năm, con gái đột nhiên chạy tới bảo mình: “Mẹ ơi, ngày mai mẹ đi xem con múa ba-lê được không?”
Con gái học ba-lê hàng tuần, chả biết vì sao buổi cuối cùng của kỳ, nhà trường quyết định mở cho phụ huynh vào xem, nhưng lại chỉ báo đúng trước một ngày, khiến mình không thể kịp sắp xếp công việc.
Nhìn gương mặt hào hứng của con, mình cảm thấy thật có lỗi. Mình buồn rầu ôm con vào lòng bảo: “Mẹ xin lỗi con nhé, lần này vì đột xuất quá mẹ không sắp xếp được. Để lần sau mẹ đi xem con nhé.”
Chồng đứng ở đằng sau lên tiếng bảo: “Có thể anh sẽ đi được. Để mai anh cố sắp xếp.”
Rốt cuộc chồng sắp xếp được công việc, rời chỗ làm sớm từ 2 giờ chiều để tới chỗ con tầm 3 giờ 15. Nhưng thời tiết xấu chuyến tàu bị hủy, chồng phải chạy đôn chạy đáo tìm đường khác.
Ngồi ở chỗ làm, mình nhận được một tin nhắn:
“Anh trên đường rồi, nhưng lo là không tới kịp. Trạm tàu đóng, anh phải đi trạm tàu khác.”
“Tới trạm tàu rồi nhưng nhân viên lái tàu tới muộn, tàu bây giờ còn chưa lăn bánh….”
“Anh e là phải 3 rưỡi còn chưa tới được bến tàu BS (bến tàu gần trường con)…”
Mình thấy cũng hơi hụt hẫng, nhưng liền nhắn tin an ủi: “Thôi, ít nhất cũng đón được con sớm hơn bình thường.”, rồi tập trung vào làm nốt việc.
Ngồi thêm một lúc, thì nhận được một tin nhắn khác:
“Anh đã đến kịp 5 phút cuối, thật là tốt.”
Mình không khỏi mỉm cười.
Dù là 5 năm phút, nhưng đó là 5 phút quý giá. Mình có thể tưởng tượng ra gương mặt sáng bừng của con khi nhìn thấy người cha của mình đứng lấp lo trong đám đông.
Dù con chưa đủ lớn để hiểu được rằng: có được 5 phút này, cha của nó đã phải vất vả chật vật thế nào, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm, bước chân vội vã như chạy, lòng nóng như lửa đốt… Nhưng con sẽ luôn nhớ về cái buổi ba-lê ngày hôm đó, ba đã tới xem mình tập, đã đứng trong đám người đưa tay lên vẫy vẫy và cười với mình.
Và đối với người vợ người mẹ như mình, nhìn thấy con mình có được một tình yêu trọn vẹn từ cha của nó, nhìn thấy con mình có một người cha luôn tìm cách để có mặt để ở bên, mình không thể nào không xiêu lòng.
4. Tối ngày hôm nay, mình đi xem buổi hoà nhạc của đồng nghiệp. Đang gấp rút đeo khăn choàng áo vội vội vàng vàng để kịp giờ xe buýt, bỗng dưng nghe thấy tiếng nói từ phòng bếp.
“Em này,” Chồng bảo: “Mang theo gói kẹo Haribo để còn có cái ăn vặt trong lúc ngồi xem.” Vừa nói, tay vừa chìa gói kẹo, tay kia vẫn tiếp tục lục lục cái ngăn kéo xem có đồ ăn vặt hay ho gì khác để đưa cho vợ không.
Mình đứng ngẩn người nhìn gói kẹo dúi vào tay mình.
Anh chàng hôn nhẹ lên môi mình, rồi dặn dò: “Em đi chơi vui vẻ, giờ giải lao giữa buổi nhớ nhắn tin cho anh nhé.”
Mình ngẩn người thêm một vài giây rồi mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt.
Tay đút túi áo, người hơi run lên vì cái lạnh, mình vội vã chạy ra bến xe buýt.
Lúc đó và cả một buổi tối chìm trong tiếng nhạc giao hưởng hoành tráng, trong đầu mình luôn vởn vơ một suy nghĩ:
“Thì ra yêu một người ngày một nhiều hơn là có thể. Cái người này có một khả năng thật kỳ diệu, đó là khiến mình “fall in love” với anh ta mỗi ngày.”
Rất yêu mến cách em & anh Simon đối xử với mọi người xung quanh. Chúng ta yêu thêm một người vì những hành động nhỏ nhặt đó là đúng em ạ ❤ ❤❤
❤️❤️❤️