Mùa hè yêu thương
Một buổi chiều nắng, mình ngồi đánh máy trong nhà. Quạt xoay xè xè mà mồ hôi vẫn lâm thâm trên sống mũi.
Chợt nghe thấy âm thanh rè rè của chiếc máy cạo râu mỗi lúc một lại gần.
Nhanh mắt liếc sang thấy bóng anh chồng, quần đùi áo mây ô, vừa cạo râu vừa lượn lờ quanh nhà dạo mát.
Không có gì đặc sắc nổi trội, mình liền đánh mắt trở lại màn hình. Lại tiếp tục tằng tằng gõ phím.
Đột nhiên thấy gió mát phả vào người.
Mình nghe tiếng lẩm bẩm hòa vào tiếng máy cạo râu, tiếng quạt xè xè, tiếng gõ phím lách cách.
“Em bật quạt mà để quạt chỉa đi đẩu đi đâu thế này.”
Tiếng nói bâng quơ như đang tự nói chuyện một mình. Một tay vẫn đẩy qua đẩy lại cái máy cạo râu quanh cái cằm, một tay lúi húi chỉnh chỉnh cho cái quạt cho nó chỉa vào người ngồi ở phía đằng xa xa.
Mồ hôi mình dừng lâm thâm trên sống mũi.
Dù nắng vẫn đổ dài thành vệt trên mặt bàn, trên kệ tủ, trên những cuốn sách nghiêng ngả đổ rạp thành hàng.
Mình quay đầu nhìn sang định nói tiếng cảm ơn thì bóng người đã gần mất hút đằng sau cánh cửa nhà.
Mình chợt nhớ tới những lần mình bận gõ máy, lúc vì công việc, lúc vì viết lách.
Bóng người cúi xuống hôn nhẹ lên tóc mình.
Bóng người bước tới chạm xuống bờ vai.
“Anh đi đón con đây, một chút anh sẽ quay về…”
“Anh đi chợ nhé, em có muốn anh mua gì cho em không?”
“Anh ở ngay đằng sau vườn nhé, cần gì gọi anh…”
Cái bóng người vẫn luôn luẩn quẩn xung quanh mình, cái âm thanh bâng quơ nhẹ bẫng vẫn luôn lãng vãng bên tai.
Mình ngồi một mình trong căn phòng rộng.
Nắng bắt đầu ngả màu.
Tiếng quạt rè rè, tiếng phím máy gõ lách cách, thi thoảng tiếng chim hót réo rắt bên tai…
Một mình…
Nhưng mình, chưa bao giờ cảm thấy một mình.
Tháng sáu… mùa hè…
Mùa hè năm đó mình nhấc chiếc váy trắng cầm bó hoa tím bước vào nhà thờ.
Mùa hè năm đó mình mỉm cười nhìn người đối diện nhanh tay quệt hàng nước mắt.
Mùa hè năm đó mình nói lời thề nguyện:
“… từ hôm nay trở về sau;
trong nghèo khó, trong giàu sang,
trong ốm đau và khỏe mạnh,
sẽ luôn yêu thương và tôn trọng nhau
cho tới khi cái chết chia lìa…“
Tám mùa hè trôi qua kể từ mùa hè năm đó.
Chưa một lúc nào mình cảm thấy không được yêu thương.
Chưa một giây phút nào mình cảm thấy không được tôn trọng.
Lúc đó mình không biết rằng cuộc sống này,
thực sự có thể
ngày một nhiều yêu thương,
ngày một nồng nàn say đắm,
ngày một thấm đậm bền lâu.
Và cứ thế, mỗi mùa hè đến, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, nhìn những vệt nắng nhuộm vàng cành cây, mình chỉ muốn nhảy lên thật cao, muốn hét lên thật lớn.
Bởi con tim nhỏ bé không thể nào chất chứa được hết những cảm xúc yêu thương dồn nén chợt tung trào.
Người hạnh phúc trong một gia đình hạnh phúc.
❤️❤️❤️