Ngắm mặt trời lặn
Chủ nhật, chiều tàn cả nhà đi công viên. Chồng một tay ôm vợ, một tay đẩy xích đu cho con. Đầu vợ loay hoay ngó ngoáy thế nào đụng phải kính của chồng. Thế là chồng phải bỏ tay ôm vợ ra để chỉnh lại kính. Chồng vừa quay lại đã thấy vợ tót đi đâu. Chồng í ới gọi lại ngay:
– Anh vừa rời tay một cái mà em đã chạy mất rồi. Em đi đâu đấy?
Vợ ngún nguẩy chạy lại, nhăn nhó:
– Em định đi tìm chỗ ngồi.
Đi công viên lần nào cũng thế, chồng thì lăng xăng chạy chơi với con còn chuyên ngành của vợ là… đi tìm chỗ ngồi.
– Hôm nay cả ngày mình đã ngồi rồi mà em còn muốn ngồi nữa sao?
– Nhưng mà em vẫn muốn ngồi tiếp, không được sao? – Vợ cự nự.
Chồng ôm chặt vợ ca cẩm:
– Hôm qua mình đã phải xa nhau rồi. Hôm nay mình phải dính lấy nhau chứ?
– Khi nào? – Vợ đảo mắt suy nghĩ xem xa nhau khi nào.
– Thì lúc anh một mình đưa con ra công viên chiều qua.
Chả là hôm trước chồng nhận nhiệm vụ cho con đi chơi để vợ có thời gian nấu cơm.
– Có 45 phút chứ có lâu đâu mà. – Vợ tiếp tục nhăn nhó.
– 45 phút quý báu… – Chồng nói thơm lên trán vợ, ý chồng là phút nào ở bên nhau cũng quý báu, nên xa nhau có 45 phút thôi nhưng cũng là rất lâu rồi.
Rồi để đánh lạc hướng cơn thèm ngồi của vợ, chồng chỉ tay về phía mặt trời lặn:
– Em nhìn mặt trời lặn đẹp chưa kìa… – Rồi chồng quay sang nhìn vợ. – Mặc dù cảnh so với vẻ đẹp của em vẫn có phần không sánh bằng, nhưng mà không phải ôm nhau ngắm mặt trời lặn thế này lãng mạn lắm sao?
Vợ phì cười với câu nịnh nọt của chồng.
Đúng là mặt trời lặn rất đẹp…
Và ngắm mặt trời lặn với chồng thế này thấy cuộc đời thật là hạnh phúc và bình yên…