Những câu chuyện tầm xàm của anh chồng và chị vợ

1. Cuộc sống tươi đẹp khi bạn hài lòng với bản thân mình, trân trọng những gì mình đang có, và biết chậm rãi tận hưởng những giây phút quý báu của cuộc sống.

Có thể là lắng nghe một bài hát mà bạn yêu thích.

Có thể là ngắm những hạt mưa lạnh rơi ngoài cửa sổ.

Có thể là nhâm nhi cốc trà nóng vào buổi sáng khi bắt đầu mở máy tính làm việc.

Có thể là thưởng thức một món ăn yêu thích hay là một món ăn mới cho bữa trưa ở công sở.

Có thể là một nụ cười thật tươi, một cái bắt tay thân thiện với người mới gặp.

Có thể là dành một chút thời gian giúp đỡ đồng nghiệp một công việc giản đơn.

Có thể là sự thỏa mãn hoàn thành một công việc nào đó.

Có thể là bữa ăn tối tôm rả cùng những người thân…

Ngày hôm nay, mỗi điều nho nhỏ thế này đều lắng đọng khiến mình thật hạnh phúc và cảm thấy mình đã có một ngày thật đáng sống.

Còn bạn thì sao? Điều gì khiến bạn hạnh phúc ngày hôm nay?

#tâmsựmộtngàymưa

2. Nhà mình tuần này có một trò chơi mới. Trò này cũ mà mới, đơn giản mà người người yêu thích. Đó là trò “Chi chi chành chành”. Hồi nhỏ có nằm mơ thế nào mình cũng không thể ngờ có một ngày cái trò chơi trẻ ranh này lại trở thành hàng “hot” tới vậy.

Từ lúc mình truyền dạy kinh nghiệm “chi chi chành chành” lâu năm của mình cho cô con gái hai tuổi chưa nói sõi, và anh chồng cùng lắm hiểu được ba từ tiếng Việt. Hai người này rất vô cùng thích thú.

Chỉ có điều…

Cô con gái thì mẹ chưa nói hết nửa bài vè đã rụt tay giấu tiệt đi.

Còn anh chồng thì không hiểu tiếng Việt nên không biết lúc nào để rụt tay lại.

Và tất nhiên kết quả là tất lẽ dĩ ngẫu cô con gái thoát còn anh chồng thì bị bắt.

Nhưng mà anh chồng rất biết tranh thủ. Anh ta liền nghĩ ra luật mới. Ai mà bị bắt sẽ “phải” đi hôn. Vậy là lần nào trò chơi kết thúc cũng là anh ta chu mỏ đòi hôn. 😂

À, thêm nữa, lần nào cũng phải là mình đọc bài vè. Mình bảo: “Sao anh không học thuộc đi để mà làm người bắt?”

Anh ta gật gù: “Được, em dạy anh đi. Nhưng phải dịch thì anh mới học được.”

Mình vừa đọc vừa giải thích nghĩa hai câu đầu, anh chàng lẩm bẩm bắt chước đọc theo: “Chi chi chành chành, cái đanh thổi lửa…”

Mình dạy câu thứ ba: “Con ngựa chết trương.”

Đến câu này, anh chàng ngay lập tức ý kiến ý cò: “Tại sao lại là “ngựa chết”? Chết chóc đen tối quá, phải đổi, phải đổi! Hay mình đổi thành “Con ngựa rong ruổi qua cánh đồng” đi…” 😂😂😂

Rốt cuộc dạy cả buổi, anh chồng chỉ có thể nói được đúng cái câu đầu, mà là theo cái kiểu không dấu ngọng líu ngọng lo: “Chi chi chanh chanh…” 😂

3. Ngày nọ, cô con gái hai tuổi đáng yêu xinh đẹp vô ngàn ngồi ăn chuối. Tại sao trẻ con làm gì cũng dễ thương tới vậy. Có ăn chuối thôi mà có cần phải dễ thương tới mê người vậy không?! Mình không kiềm chế được sự ngưỡng mộ liền bật thốt: “Trẻ con, đến ăn chuối cũng thật dễ thương.” 🍌😍

Anh chồng ngồi cạnh nghe thấy lời thán phục trầm trồ của chị vợ, liền thủng thẳng quay sang nhìn chị vợ cũng đang ngồi… ăn chuối. Anh bảo: “Em yên tâm. Em ăn chuối nhìn cũng dễ thương không kém gì.”

Mà anh nói thiệt tình lắm cơ. Nói xong còn dùng tay… nựng nựng cằm chị vợ rất là nhiệt tình, khiến chị vợ tự dưng cũng cảm thấy mình dễ thương vô vàn. 😂

Anh chồng nhà này đúng là có cái tài khiến chị vợ luôn cảm thấy mình… vô cùng dễ thương, ngay cả lúc đang ngồi ăn chuối như một con khỉ. 🐒🍌😂

Kết thúc câu chuyện là hai mẹ con dễ thương tiếp tục… nằm ăn chuối. 🍌Chị vợ tưởng mình dễ thương thật liền bảo anh chụp cho cái ảnh làm kỷ niệm. Chụp xong anh khen lấy khen để làm chị vợ hí hửng. Ai dè anh chụp ở cái góc độ khiến mặt chị đã tròn lại càng tròn xoe. (Xem ảnh ở cuối)

4. Một ngày khác, chị vợ trái gió trở giời lại lên cơn hấp, giận giận dỗi dỗi, ca cái bài ca muôn thưở: “Anh không yêu em. Anh không quan tâm tới em. Anh không cần em.”

Anh có giải thích gì thì chị cũng gạt phắt đi, khăng khăng nói: “Em không biết. Em không biết.”

Anh chồng liền từ tốn nắm lấy tay chị vợ để chị nhìn vào mắt mình. Anh bảo: “Được rồi, em chỉ cần biết ba thứ thôi…” (“Alright, you only need to know 3 things…)

Anh nhấn mạnh từng từ: “Anh cần em, Anh muốn em, và Anh yêu em.” (I need you, I want you and I Love you.”)

Chị vợ lại gạt đi: “Anh nói dối. Sự thật là anh không hề cần em.”

Anh chồng vẫn rất kiên nhẫn: “Sự thật. Anh sẽ nói cho em biết sự thật. Em biết sự thật là gì không?” (“I will tell you the truth. You know what the truth is.”)

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Thức dậy mà không có em ở bên là cái cảm giác tồi tệ nhất. Đó là lý do tại sao mỗi khi thức dậy mà em không ở bên, điều đầu tiên anh làm là đi tìm em. Bất cứ lúc nào dù thức hay ngủ anh luôn cần em ở cạnh anh.” (“Waking up without you is the worst feeling. That’s why the first thing I do is always go and look for you. No matter whether I’m awake or asleep, I always need you next to me.”)

Tối hôm đó chị vợ cuối cùng cũng nguôi ngoai sau những lời dỗ ngọt của anh chồng. Hai vợ chồng lại ôm hôn nhau thắm thiết. Anh chồng ngọt lắm, ngọt đến chết ruồi luôn, thế nên là chị vợ chẳng bao giờ hờn dỗi được lâu.

5. Mình xin kết thúc bài blog này bằng một câu chuyện rất tầm xàm nữa. 😂

Một ngày như mọi ngày, chị vợ đi làm về. Anh chồng đón chị bằng một nụ hôn và câu yêu thương ngọt ngào như thường lệ. Anh hôn chị, anh bảo: “Anh yêu em.”

Chị vợ tính tình cà chớn, thích đùa thích nghịch, đáp trả anh: “Em chỉ yêu anh… một nửa thôi.” (“I only half love you.”)

Anh chồng liền cù cù chị vợ: “Nghịch quá! Tại sao lại chỉ một nửa?”

Chị vợ lững thững mở tủ lạnh lấy quả sơ-ri ra ăn, ngẫu hứng bày ra cái lý do vớ vẩn: “Vì… em cần phải ăn sơ-ri.”

Anh chồng vẫn đứng lấp ló quanh chị vợ, chờ cho chị ăn xong thì hỏi: “Giờ em ăn xong rồi, em yêu anh đầy chưa?” (“Do you full-love me?”)

Chị vợ lắc đầu: “Chưa, em còn phải vất hột quả sơ-ri.”

Anh chồng hăng hái lấy túi rác cho chị bỏ hột sơ-ri vào, rồi lại hỏi: “Thế bây giờ em yêu anh đầy chưa?”

Chị vợ gật gù: “Được ba phần tư rồi?”

Anh chồng nóng ruột: “Tại sao vẫn chưa đầy?”

Chị vợ cười cười bước về phía cầu thang: “Vì… em còn phải thay quần áo.”

Anh chồng rất kiên nhẫn ngay lập tức bám theo. Đứa con đang ngồi chơi trên sàn nhìn thấy ba theo đuôi mẹ lên gác thì vội gọi với theo: “Ba ơi! Ba ơi!”

Anh chồng bảo con: “Con đợi chút. Ba giúp mẹ thay quần áo.”

Đứa con không chịu đợi loẵng ngoẵng chạy theo. Vậy là cả nhà rồng rắn lên gác chỉ để… thay quần áo cho chị vợ.

Tới nơi chị vợ còn chưa quyết định sẽ mặc gì, anh chồng đã chọn một chiếc váy mang tới như anh vẫn hay làm. Anh dịu dàng giúp chị xỏ chân xỏ tay vào, kéo khoá thắt dây.

Anh không còn hỏi “Em yêu anh đầy chưa?” nữa, vì thực ra trong lòng anh biết rõ chị vợ luôn yêu anh không thể nào đầy hơn.

— THE END —

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!