Từ khi nào đã trở thành một “thứ” cần thiết…

1. Hôm nay là một ngày rất bình thường.

Sáng đưa con đi học rồi đến chỗ làm. Chiều còn chưa xong việc thì đã phải vội vội vàng ra về để đón con. Về tới nhà liền nấu cơm, rồi bật nhạc nhảy nhót với con, và cũng tranh thủ… làm nốt phần việc còn dở dang ban chiều.

Đang ngồi bấm bấm gõ gõ máy tính trong tiếng nhạc xập xình thì nghe tiếng chuông cửa.

Là bạn chồng đi làm về.

Con chạy quáng quàng ra đón ba. Mình cũng lù đù đi theo mở cửa.

Bạn ấy hôn chào hai mẹ con như mọi ngày. Chỉ có khác là khi mình vừa định quay bước đi vào nhà thì bị bạn ấy kéo chựng lại. (Đứa con đã tót chạy vào nhà chơi từ lúc nào).

Bạn ấy vòng tay ôm chặt lấy mình, cằm tựa nhẹ lên vai mình, thì thầm:

“Từ hôm qua tới giờ chẳng được gặp em. Anh thật cô đơn quá, cô đơn quá.”

Mình không khỏi phì cười. Nghe giọng nói não nề, nhìn cái ôm xiết chặt, thì những tưởng biệt ly xa cách nhau lâu lắm rồi mới được gặp lại nhau. Nhưng mà thực ra thì đơn giản là đêm qua không được… ngủ cạnh nhau.

Chả là 9 giờ tối hôm trước cả nhà lục tục đi ngủ. Bạn chồng rất mệt (dạo này bạn ấy hơi ốm ốm), bạn ấy muốn đi ngủ sớm luôn. Cơ mà cô con gái, mắt mở như sáo sậu, lên giường rồi mà vẫn nhảy lên nhảy xuống như cào cào. Mệt quá, bạn ấy đành lò dò đi sang phòng bên cạnh ngủ. Vậy là cả đêm bạn ấy ngủ lai vãng ở phòng kế bên. Chắc mệt quá nên không dậy nổi để mò về. Thế là mới ra cái cơ sự này.

Mình đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng, vừa cười vừa bảo: “Là anh tự bỏ sang phòng khác ngủ đấy chứ.”

Bạn ấy tiếp tục thì thầm: “Anh biết. Anh biết. Thế nên anh mới thật cô đơn quá.”

Mình tủm tỉm: “Thế giờ anh muốn làm gì để bớt cô đơn đây?”

Bạn chồng càng ôm mình chặt hơn: “Thì đứng với em thế này để anh hết cô đơn.”

Mình cười cười, vỗ nhẹ lên lưng bạn thêm vài cái nữa. Cho bạn bớt cô đơn nhé.

2. Mình nhớ cái đợt cả nhà đi du lịch.

Có một hôm lắm chuyện, hai mình nằm cạnh nhau tâm sự. Nói luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, không biết kiểu gì dẫn tới cuộc đối thoại thế này.

Mình đột nhiên bảo bạn: “Em không nghĩ là anh thực sự… cần em đâu.”

Bạn ngạc nhiên quay sang mình: “Sao em lại nghĩ vậy? Tất nhiên là anh cần em rồi.”

Mình nói tiếp: “Em nghĩ là nếu không có em, thì anh vẫn sẽ rất ổn.”

“Không đâu.” Bạn lắc đầu: “Anh rất cần em. Em khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

Mình nằm nghĩ ngợi một lúc, cố nghĩ ra những lúc không có mình mà chồng vẫn rất vui.

Mình liền bảo: “Em thấy con khiến anh cười nhiều hơn là em khiến anh cười đấy.”

Sự thực là như vậy. Bạn bé luôn khiến bạn chồng bật cười nắc nẻ, cười khanh khách, có lúc cười lăn lộn.

Bạn chồng trả lời: “Anna khiến anh cười rất nhiều, nhưng con không lấp đầy khoảng trống trong anh giống như em có thể.” (“Anna makes me laugh a lot but she doesn’t fill the void within me like you do.”)

“Ý anh là sao?”

“Em lấp đầy sự trống trải trong anh. Không có em, anh cảm thấy rất trống rỗng.” (“You fill my emptiness. Without you, I feel very empty.”)

“Thật sao?” Mình nhướng mày: “Em không nghĩ vậy đâu. Em thấy anh là một người dễ hài lòng và hạnh phúc. Thế nên không có em, em nghĩ anh vẫn sẽ ổn thôi.”

Chồng liền lắc đầu: “Thực ra bản chất, anh là một người rất melancholy.”

“Melancholy?” (Mình đúng là không biết nghĩa tiếng Anh từ này, nhưng mà nghe vần điệu hay hay :))

“Nghĩa là buồn.” Chồng giải thích: “Anh vốn là một con người u buồn.”

“Thật sao?” Mình ngạc nhiên: “Vậy mà em luôn thấy anh thật hạnh phúc và dễ thoả mãn.”

Chồng mỉm cười:

“Đó là bởi vì anh có em bên cạnh.” (“Because I’m with you.”)

Mình lại nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp:

“Còn em thì em nghĩ em cần cảm giác có sự phát triển trong cuộc sống để có thể cảm thấy hạnh phúc. Đó là vì sao em cũng cần làm việc, cần viết lách, cần khám phá…”

“Anh biết chứ.” Chồng gật đầu: “Anh biết em cần rất nhiều thứ…”, rồi nắm lấy tay mình: “… nhưng anh thì chỉ cần có em.” (“I know you need lots of things, but I only need you.”)

3. Bạn chồng của mình. Bạn ấy yêu mình rất nhiều.

Chẳng biết sao mà lắm lúc mình có một ý nghĩ thật buồn cười.

Một người hiền lành, một người yêu hết lòng, có chút si mê như bạn ấy, nếu gặp phải một người không biết trân trọng… thì mình thương bạn ấy chết mất.

Thế nên là may quá, bạn ấy… gặp trúng mình.

Cũng yêu bạn rất nhiều.

Lắm lúc hơi đành hanh tí, lắm lúc hơi bà la sát tí, bắt nạt bạn cũng… chút chút (e hèm), nhưng phần lớn thời gian là người vợ… rất hiền và rất đảm (e hèm cái nữa)…

4. Sáng nay ở chỗ làm nói chuyện phiếm mấy chị em phụ nữ.

Có chị em hỏi: “Ngày trước anh Simon cầu hôn chị, chị có ngạc nhiên không?”

Mình gật đầu cái rụp: “Có, ngạc nhiên chứ, mới hẹn hò có 1 tháng thôi mà.”

Các chị em cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt ghi nhận thiên tình sử.

Hồi đó, đang ngồi trên ghế xem phim, tự dưng bạn ấy dừng lại bảo:

“Em sẽ cưới anh chứ? Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ phải xa em nữa rồi…”

Và giờ… đã là sáu năm, đúng hơn là ngấp nghé bảy năm rồi. Có vẻ bạn ấy vẫn có cùng một suy nghĩ như cái hôm nào…

“Anh không thể chịu đựng được suy nghĩ phải xa em đâu.”

0 Replies to “Từ khi nào đã trở thành một “thứ” cần thiết…”

  1. Tôi thật là yêu cái chuyện tình đằm thắm của Ngân với anh bạn chồng quá đi mất. Trời cho Ngân có một mối tình như thế này để người đọc có cơ hội đọc những đoạn chuyện tình đáng yêu như thế này. Không dễ gì gặp một người biết yêu và biết thổ lộ tình yêu ấy.

    1. Vâng, em cũng biết là mình rất may mắn chị ạ, nên em luôn cố hết sức trân trọng những gì mình có :).

  2. Anh Bạn Chồng Ngân và cả Ngân,
    Cả hai chồng vợ đều dễ thân.
    Giữ vững tình yêu đi Em nhé,
    Chị chúc hai Em mãi mãi gần.

  3. cả một buổi chiều mình đọc truyện của Ngân . Yêu gia đình nhỏ của bạn quá

    1. Mình cảm ơn Minh đã ghé qua trang blog của mình nhé. Mình rất vui đọc được lời nhắn của mọi người <3

  4. Cứ hôm nào tâm trạng đang ủ dột mà đọc được bài của Ngân thì sẽ vui lên nhiều lắm. Chúc gia đình Ngân luôn ngập tràn yêu thương như vậy nhé.

    1. Mình rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog của mình và để lại lời nhắn nhé. Những lời nhắn, lời bình luận của mọi người có rất nhiều ý nghĩa với mình. <3

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!