Vợ chồng tâm sự đầu năm mới
1. Tối nằm nói chuyện.
Mình tâm sự: “Hôm trước em mới nói chuyện với một bác tầm 60 tuổi. Nói chuyện thấy hợp phết, không cảm nhận thấy khoảng cách tuổi tác.” Rất nghiêm túc bình luận: “Giờ em mới hiểu tại sao người ta lại có thể có mối quan hệ dù hơn nhau 20, 30 tuổi.”
Chồng quay sang: “Ơ, vậy tức là anh không phải lo về cái chuyện già đi rồi.”
Mình: ”Hở?”
Chồng cười phớ lớ: “Thì chẳng phải em vừa nói anh sẽ càng hấp dẫn hơn khi anh già đi còn gì.” Rồi quay sang vỗ vai vợ: “Em cứ từ từ đợi nhé!”
Mình: ”…”
=> Chả hiểu suy luận kiểu gì!!! Con người phải nói tự tin vô đối!
2. Lại tâm sự tiếp.
Mình vẫn rất nghiêm túc: “Em mới đọc được một câu: “Hạnh phúc không phải là mục tiêu, mà đó là một trạng thái của tâm trí”. Anh nghĩ sao về câu này?”
Chồng không suy nghĩ quay sang phơn phớn: “I’m so happy because I have my Ngân. Not every one can have Ngân, poor them!” (“Anh thật là hạnh phúc bởi vì anh có Ngân của anh. Không phải ai cũng có được Ngân, thật tội nghiệp họ!”)
Mình: ”…” => Câm nín.
3. Tiếp tục tâm sự.
Mình: “Tình yêu đối với em cần có yếu tố “mở mắt”.”
Chồng: “Em nói thế nghĩa là thế nào?”
Mình: “Tình yêu cần phải đi cùng với học hỏi, sự phát triển, sự trưởng thành. Nếu không có yếu tố phát triển, thì tình yêu sẽ có thể phai dần đi.”
Chồng nhe răng: “Được rồi, vậy học lập trình với anh đi!”
Mình: ”…”
(Chả là chồng đang học lập trình Python gì đấy ở công ty.)
=> Lạy anh, em xin!
4. Nằm thêm chút, mình bảo muốn thay quần áo ngủ cho thoải mái, rồi có gì đi ngủ luôn.
Chồng nhảy xuống giường, chạy sang phòng thay đồ kế bên lấy giúp vợ quần áo.
Một phút sau thấy bóng loáng thoáng cuối chân giường.
Mình ngóc đầu hỏi: “Quần áo của em đâu?”
Chồng: “Oh Ngan’s smell. I love Ngan’s smell.” (“Ôi, mùi của Ngân. Anh yêu mùi của Ngân.”) Vừa cảm thán vừa ôm lấy cái… quần hít lấy hít để.
Mình nhăn nhó: “Khiếp quá! Sao cứ ngửi cái mông quần thế kia. Đưa cho em đi.”
Chồng không vội, vẫn hít hít ngửi ngửi, vừa hít ngửi vừa lẩm bẩm: “Or what is the better word? Odor?” (“Hay cái từ gì đúng hơn nhỉ? Mùi hơi?”) Rồi cứ thế tự reo lên: “Ah no, I know! Aroma!” (“À không, anh biết rồi! Hương thơm!”)
Mình: ”…”
5. Thay quần áo xong, nằm nói chuyện tiếp.
Lần này nói chuyện 10 năm nhìn lại.
Mình: “10 năm vừa rồi, em 3 bằng đại học, 1 bằng cấp nghề nghiệp, 4 công việc, 3 lần chuyển nhà, 1 lần kết hôn, 1 đứa con…”
Chồng nhảy vào: “May quá! May mà kết hôn có mỗi một lần…” (=> Ý là may mà chưa bỏ ảnh.)
Mình: ”…”
6. Đến lượt chồng liệt kê, chồng: “Anh thì 2 lần chuyển việc, 1 lần chuyển nhà…”
Mình: “Anh mua căn hộ của anh từ khi nào ấy nhỉ?” (Trước khi gặp mình thì chồng đã có mua nhà.)
Chồng: “Anh mua đúng 6 tháng trước khi gặp em đấy.”
Mình: “Có phải anh cố tình mua nhà để mà cua em không đấy nhỉ?”
Chồng liền ngóc đầu lên: “Did it work?” (“Thế nó có hiệu quả không em?”)
Mình nhướn nhướn mày: “Anh không biết là em lấy anh chỉ vì cái căn hộ của anh à?”
Chồng vuốt trán giả bộ lau mồ hôi: “Phew… it worked!” (“May quá! Nó có hiệu quả!”)
7. Tiếp chuyện, mình lẩm bẩm giả bộ không hài lòng: “Nhưng mà vì anh mua nó trước khi gặp em, đứng tên là của anh. Vậy không thể tính là nhà của em được. Vậy là trong 10 năm qua, em chỉ được làm chủ một cái nhà, chứ không phải hai cái.”
Chồng quay sang: “Đâu có. Nhờ có em mà anh được làm chủ nhà đấy?”
Mình: “Tức là sao?”
Chồng: “Before I met you, it was just a flat. You made the flat into a home.” (“Trước khi gặp em, nó đơn thuần là một căn hộ. Em đã biến căn hộ trở thành “nhà”.)
=> Nghe cũng có chút gọi là cảm động.
8. Vẫn 10 năm nhìn lại.
Mình: “Trong 10 năm vừa rồi thì sự thay đổi quan trọng nhất với anh là gì?”
Chồng trả lời không cần suy nghĩ: “Em!”
Mình: “Ngoài em ra?”
Chồng: “Con.”
Mình: “Ngoài con và em ra?”
Chồng ngẫm nghĩ ngẫm nghĩ.
Ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo: “You are the most important change to my life. Then Anna. Anything else seems to be trivial.” (“Em là sự thay đổi quan trọng nhất cho cuộc đời của anh. Rồi tới Anna. So với em và con, mọi thứ khác đều quá vặt vãnh.”)
Mình nghe lại thấy hơi chút xíu cảm động.
Vì mình biết, mình với con không chỉ là những thay đổi quan trọng nhất, mà còn chính là điều quan trọng nhất đối với chồng mình. Mình có thể cảm nhận được điều này từ những lời nói những hành động của cuộc sống hàng ngày.
Đối với mình, chồng và con cũng là quan trọng nhất. Tuy nhiên, bản thân mình thi thoảng vẫn có các thứ khiến mình mê tơi mà hơi “bỏ bê” chồng con một chút xíu. Ví dụ như những lúc bế quan tỏa cảng ngồi viết truyện viết blog.
Còn với chồng mình, cứ vợ con ở quanh thì vợ con chính là sự tập trung chú ý duy nhất, không bao giờ chủ động làm việc riêng như mình.
8 năm quen biết nhau, 8 năm vẫn cứ y hệt thế.
Và điều này mình vô cùng trân trọng.
9. Vậy là 10 năm nhìn lại, hóa ra quen nhau tận tới 8 năm, cưới nhau được 7 năm rưỡi.
Thời gian trôi nhanh thật là nhanh.
Biết nhau càng lâu thì yêu nhau càng cảm thấy đậm, thương nhau càng cảm thấy nhiều.
Mắt đã nhắm lại, mình hỏi thêm một câu:
“Làm sao anh biết được là anh yêu em?”
Chồng, mắt đã nhắm, tay gác lên trán, giọng thì thào:
“I just know…” (“Anh cứ biết thôi…”)
“10 năm nữa anh vẫn yêu em chứ?”
“Chắn chắn rồi.”
”Làm sao anh biết được?”
“Anh biết chắc. Em cứ đợi 10 năm nữa thì sẽ thấy.”
10. Thực ra mình cũng biết chắc.
Biết chắc cảm giác của mình, biết chắc cảm giác của đối phương.
Nó xuất phát từ vòng chắn an toàn mà suốt 8 năm qua chồng mình, trong từng lời nói, từng hành động, ngày mỗi ngày, bền bỉ vun đắp dựng xây.
Và mình chẳng cần đợi.
Vì mình yêu mỗi ngày khi nó đến như vậy thôi.
Ảnh: Đi thăm thú khám phá vùng lân cận vào ngày đẹp trời cuối tuần. Chi tiết trong link dưới đây:
https://whereshouldwegotoday.com/pub-review-the-horseshoe-…/