Bác chồng tôi
1. Sáng ngủ dậy, đầu tóc bù rù, mặt mày rũ rượi, lò dò đi vào nhà vệ sinh. Bác chồng với bác con đứng đánh răng.
Bác chồng phởn, vừa nhìn thấy mình liền nhào tới liến thoắng một bài dài không dứt: “Em, sao em xinh đẹp quá vậy? Em đã làm gì với bản thân mình khi em đang ngủ? Có phải em đã uống beauty juice hay chỉ đơn giản là “beauty sleep” khiến em xinh đẹp tới vậy.” (“Why are you so pretty? What did you do to yourself when you were sleeping? Did you drink beauty juice or it was just the beauty sleep that made you so pretty?”)
Mình: “…”
2. Tối trước khi đi ngủ, nằm trên giường, khà khịa trêu bác chồng bảo: “Anh, em không yêu anh đâu.”
Bác lập tức lên tiếng: “Hả? Tại sao?”
Mình nhún vai: “Vì hôm nay em nói yêu đồng nghiệp nhiều quá, nên em cạn tình yêu rồi.”
Bác chồng liền xoay hai vòng quay sang thủ thế khoá chặt vợ.
“Tốt nhất là em nên nhắn tin cho đồng nghiệp nói là “Tao không yêu mày” đi. Đặc biệt là cậu A với cậu R ấy.” (A là tên sếp, R là tên cậu đồng nghiệp ngồi cạnh mà hôm trước mình mới viết bài có nhắc tới đó.)
Mình ngọ nguậy giẫy giụa: “Anh, anh thả em ra xem nào.”
“Không, không thả. Chỉ khi nào em nói mật khẩu thì anh thả.”
“Mật khẩu là cái gì?”
“Em biết mật khẩu là gì mà.” Nhướn mày rất tinh vi.
Mình ngó ngoáy thêm vài phát không thoát được, thì hắng giọng nhượng bộ: “Được rồi… em yêu anh đấy.”
“”Đấy” nghĩa là sao?” Bác chồng không hài lòng, tặc lưỡi: “Rất tiếc, gần, nhưng mà vẫn chưa đúng hẳn.”
Mình nhượng bộ tiếp: “Ừ thì, em yêu anh.” (Gắng bỏ được chữ “đấy” ở cuối.)
“Ừ thì????” Bác nhướn mày, vẫn rất chưa hài lòng với câu trả lời đầy tính chống chế.
Nhắm mắt, gắng gượng phọt ra lần cuối: “Em yêu anh.” Trong đầu thầm nghĩ “Được chưa? Được chưa? Được chưa?”
Nghe xong, bác chồng mỉm cười. Dù chưa được hoàn hảo tràn trề yêu thương như bác muốn, nhưng bác biết vợ mình, không “ừ thì”, không “đấy” là bác hài lòng lắm rồi. Bác liền thanh thản quay người sang bên kia, tay mở khoá, trở về thế gác trán bình bình an an quen thuộc.
3. Một lần ngồi ngoài ghế công viên, một giây sâu đíp, liền hỏi bác chồng:
“Anh, đời anh có gì hối hận không?”
Bác suy nghĩ suy nghĩ: “Hừm… Anh không nghĩ ra được cái nào. Còn em thì sao?”
Ơ bác này, thường ngày sến súa lắm mà, tới “beauty juice” cũng nghĩ ra, sao giờ mấy cái câu dễ ẹc mô tuýp phim nào cũng có, kiểu “Anh ước gì anh gặp em sớm hơn” hay là “Nếu anh biết anh sẽ yêu em nhiều đến vậy, anh sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên”, mà bác nghĩ không ra để nịnh vợ là seo.
Nghĩ vậy, nhưng thôi mềnh tha cho bác, chắc hôm nay bác cao hứng thích nghiêm túc, thôi thì mình cũng nghiêm túc theo: “Anh cứ nói đi. Là em hỏi anh cơ mà.”
Bác giơ chân đá đá mấy viên sỏi: “Hừm… Thật là không có cái nào.”
“Thậm chí một cái cũng không có?” Mình hỏi lại, tự nghĩ sao bác dễ hài lòng với cuộc sống thế nhỉ.
“Thì cũng có thể có những cái lý thuyết, nhưng mà không có cái nào là thực sự hối hận cả.” Bác gật gù.
À, lý thuyết thì mình biết, trước bác cũng kể rồi, bác cũng muốn một công việc thú vị hơn, muốn nhiều thời gian rảnh hơn… Nhưng mình vẫn lịch sự hỏi tiếp:
“Lý thuyết là sao? Anh kể thử một ví dụ xem nào.”
“Trên lý thuyết thì…” Giọng bác chậm rãi: “… sẽ tốt hơn nếu anh gặp em sớm hơn.” (Ơ, hoá ra bác có nghĩ tới cái này hả?) “Nhưng trên thực tế, lúc đó em sẽ còn trẻ quá, chắc em sẽ nghĩ “Who is this freaky old guy?” (“Cái gã già khú quái dị này là ai?”)”
Mình cười sặc. Hoá ra lý thuyết và thực tế của bác là thế.
Bác hơn mình có năm tuổi thôi. Chắc cũng không đến nỗi già khú quái dị.
Kể ra mình cũng chẳng biết mình có muốn gặp bác sớm hơn không. Lúc đó mình vẫn còn bận học quá mà. Ra trường cái bác hốt luôn rồi.
4. Một tối nằm tâm sự với bác: “Anh, em mới đọc về một cô gái này, trẻ tuổi mà đã làm chủ một công ti khá thành đạt, lại còn viết được 4 cuốn sách.”
“Ừ.” Bác gật gù lắng nghe.
Mình thủ thỉ rất thật thà: “Em càng nghĩ thì càng thấy mình không thích kinh doanh buôn bán.”
“Ha ha ha.” Bác nghe cái, liền há mồm cười sằng sặc.
“Anh cười cái gì?”
“Nghe như thể em ngày đêm suy nghĩ đến giờ mới nghĩ thấu ấy. Vậy mà giờ anh mới biết ấy nghỉ.”
“Ờ thì… em nghĩ từ năm phút trước, được chưa.” (Hơi xí hổ tí, bác này đúng là đi guốc trong bụng mình.)
“Được rồi. Em nói tiếp đi.”
Mình tiếp tục: “Em nhận ra em không ghen tị về thành tựu kinh doanh của cô ấy, vì có cho em vào vị trí ấy em cũng không thích làm. Cái em ghen tị là cô ấy bận thế mà vẫn viết được tới 4 cuốn sách kìa.”
Bác thản nhiên: “Chắc hẳn cô ấy không chồng không con.”
Mình ậm ờ: “Ờ thì cô ấy độc thân…” (Nghĩ bụng độc thân hay không thì liên quan gì. Đầy người con cái đầy đàn mà họ vẫn viết sách tằng tằng đấy thôi.)
Bác chồng nhanh nhẩu tiếp lời: “Đấy, đều là do anh và Anna cản trở em. Ví dụ như lúc này em có thể viết nhưng anh sẽ bảo “Không, anh muốn em nằm ôm anh cơ.”.” (Bác vừa nói giọng eo éo vừa ngó ngoáy nghẹo mũi mình.)
Bác chồng tặc lưỡi nói tiếp: “Với cả chắc sách của cô ấy không hay đâu.”
Mình vặc lại: “Sách cô ấy hay mà?”
“Em đọc rồi sao biết?”
“À không. Em không đọc nhưng báo chí bảo thế.” Mình lườm: “Mà anh đừng hạ thấp người khác thế. Em không thích đâu đấy.”
Bác chồng liền gác tay lên trán tặc lưỡi tiếp: “Anh chưa đọc một cuốn sách nào viết vào thế kỷ này mà hay cả.” (Đoạn này nghe giọng điệu không khác gì ông già đã đọc hết sách của thế gian. Nghe câu này thì thấy đúng là hơi… già khú quái dị… Tưởng bác vì vợ mà sát phạt người khác, hoá ra đơn giản vì bác nghĩ sách thời nay, sách nào cũng chán.😂)
Mình hoạnh hoẹ: “Tức là truyện em viết cũng không hay?”
“Truyện của em anh chưa đọc nên không tính.” Biết mình hớ hênh, bác vội vàng quay sang hôn xoa dịu tình hình: “Anh dám chắc truyện em rất hay.”😂
“Xì…” Mình bĩu môi: “Không đọc mà cũng nói.”
“Được rồi. Dạy anh đi đọc đi.” Bác liền sấn tới.
“Hả?”
“Dạy anh đọc truyện em viết.” Bác giọng thanh niên nghiêm túc.
“Anh chỉ có giỏi nói.”
“Em không tin?” Bác rất quả quyết: “Bây giờ mở truyện ra dạy anh luôn câu đầu đi.”
Mình xì thật dài, bác chỉ có giỏi nói. Ngày xưa mình còn nuôi hi vọng, chứ giờ mình đã dần chấp nhận sự thật nghiệt ngã là… cả đời này chắc chắn không bao giờ có chuyện bác học được tiếng Việt.
~~~~~
Ảnh: Bác chồng bác con làm bánh pancakes.
~~~~
Những ghi chép gốc của mình bằng tiếng Anh của hai trong bốn câu chuyện trên:
2. “I don’t love you.”
“Why?”
“I said I love you to all my colleagues, so I ran out of love.”
“You’d better text all your colleagues to say “I don’t love you” then. Especially A and R.”
“Hmm… let me go.”
“No, only until you say the password.”
“What is the password?”
“You know what it is.”
“Ok I love you then.”
“What is up with then? Unfortunately, close but not right.”
“Ok I love you.”
“Ok?”
“I love you.”
3. “Do you have any regrets?”
“Hmm… I can’t think of any. How about you?”
“I’m asking you.”
“Hmm… no, not really.”
“Not even one?”
“Well maybe theoretical ones but not real ones.”
“What do you mean? Tell me the theoretical ones then.”
“Well in theory it would be nice I have met you earlier. But in practice you would have been so young, and you probably thought who is this freaky old guy?”
~~~~