Cảnh báo! Cảnh báo! [Warning! Warning!]
Buổi tối, như thường lệ ăn cơm tối xong hai vợ chồng đi dạo rồi ra công viên để con ngồi đu đưa. Chơi đu đưa chán chê rồi, chồng địu con bước đi phía trước, còn tôi thì vì bận bịu gói ghém đồ đạc bỏ vào túi nên hơi thụt lại về phía sau. Xong xuôi đâu đấy, tôi bước nhanh một vào bước để đuổi kịp chồng. Chồng đang mải nhìn mấy đội tập đá bóng ngoài bãi cỏ nên không để ý tôi đã ở ngay bên cạnh.
Tôi đưa tay lên mồm làm loa kêu to thu hút sự chú ý: “Cảnh báo! Cảnh báo!”. Ý là em ở bên cạnh rồi anh đưa tay ra mà nắm lấy tay em, vì hai vợ chồng mà đi dạo lúc nào cũng nắm tay nhau.
Thấy chồng vẫn chưa chú ý, tôi tiếp tục nói to hơn: “Cảnh báo! Cảnh báo!” Chồng vẫn không thấy động tĩnh gì, tiếp tục rảo bước đi.
Tôi lúc đầu chỉ vui đùa, thấy chồng mãi không để ý tự dưng thành ra tức giận. Tôi đứng chững lại, không thèm đi tiếp hay nói năng gì nữa. Như đã nhận ra có điều không ổn, chồng lập tức quay phắt lại nắm lấy tay tôi rối rít xin lỗi: “Anh xin lỗi em! Không hiểu sao anh lại tưởng em đang nói chuyện với con nên phản ứng chậm.”
Tôi vẫn làm mình làm mẩy, giật tay ra: “Anh lờ em đi! Em không thèm nắm tay anh nữa!”
Anh đưa tay qua choàng qua vai kéo tôi sát vào anh, tiếp tục xin lỗi: “Anh xin lỗi em mà! Anh không hề lờ em đi. Anh lúc nào cũng muốn nắm tay em hết.”, rồi anh quay sang thơm lên trán tôi: “Anh biết hôm nay em đã vất vả nhiều. Anh xin lỗi em!”
Hôm nay đúng là một ngày hơi bị nhiều xì chét. Con ốm chưa khỏi hẳn, vẫn còn rất quấn mẹ. Mẹ cứ đứng lên là bám lấy quần mẹ khóc. Nấu cơm rất đơn giản thôi mà cũng rất mệt nhọc. Nghe con khóc lóc nhiều cũng thấy đau hết cả đầu. Lúc ăn tối tôi có kể lể về chuyện này. Vậy mà anh vẫn nhớ. Giờ anh nói thế làm tôi có chút cảm thấy được an ủi.
Rồi anh bảo tiếp: “Lần sau con mà thế, em đừng lo chuyện bếp núc nấu ăn làm gì cho nó mệt. Cứ đợi anh về đã rồi mình tính.”
Anh nói thêm câu này thì cái cục dỗi của tôi nó tan biến luôn. Mặc dù chắc chẳng có khi nào mà tôi không nấu cơm trước khi anh về, nhưng nghe chồng nói thế cũng thấy rất bùi tai.
Thế là hai vợ chồng đứng nắm tay nhau ngắm trăng một lúc (hình như là ngày rằm hay sao mà trăng tròn thế), rồi mới dung dăng dung dẻ dắt nhau về nhà.
—
[English version]
In the evening, as usual we went for a stroll after dinner, and then walked to the park so that our little one could have a ride on the swing. When we were done with playing, my husband carried the little one walking in front, while I was busy putting stuff away into my bag and was slightly left behind. Once I finished, I quickly matched forward to catch up with them. He was watching some football teams playing on the field and didn’t notice I was right next to him.
I put my hands together around my mouth as a loudspeaker trying to attract his attention: “Warning! Warning!”. This meant “I’m right next to you! Hold my hands!” as we often hold hands while walking together.
My husband didn’t seem to notice me yet. I continued speaking louder: “Warning! Warning!” There was still no sign of noticing and he kept walking forward.
Initially I only wanted to make a joke. But after being ignored for a couple of times, I started to get upset. I stopped suddenly, not walking or speaking any more. As if he had realised there was something wrong, he immediately turned back grabbing my hand and repeatedly saying sorry: “I’m sorry! I thought you were taking to our little one so I was a bit slow in reaction.”
I was still upset, pulling my hand out: “You just ignored me! I don’t want to hold your hand any more!”
He lifted his arm across my shoulder pulling me close to him and continued saying sorry: “I’m really sorry! I didn’t ignore you. I always want to hold your hand.”, then he turned to kiss my forehead: “I know you had a bad day. I’m sorry!”
Today was indeed a stressful day. The little one hadn’t recovered from her illness completely and was very clingy. Whenever I stood up, she would cry holding on to my trousers. Even an easy meal become a tiring task. Listening to too much crying also gave me a headache. I complained with him during dinner and didn’t think he would still remember and have it in mind. What he said really comforted me.
Then he told me: “If it happens next time, don’t worry about cooking. Just wait for me to come home first.”
Those words really blew away my upset. Although there probably wouldn’t be any time when I don’t cook dinner before he is home, but what he said softened my heart.
We then stood there holding hands and watching the moon for a while before heading home.
—