Điều khiến tôi động lòng
Có lẽ tôi là người dễ động lòng.
Chỉ một điều nho nhỏ thôi cũng có thể lưu lại trong tâm trí tôi một thời gian rất lâu.
Như sáng hôm qua chồng tôi có việc phải ra khỏi nhà sớm hơn mọi ngày. Trong lúc lơ mơ ngủ tôi cảm nhận được nụ hôn chào tạm biệt trên cánh tay mình. Tôi nghĩ vì tôi nằm quay người về một bên, chồng tôi không muốn đánh thức tôi dậy nhưng cũng không lỡ bỏ đi mà chưa gửi một lời chào, nên mới hôn nhẹ lên cánh tay tôi như vậy.
Hay như lúc tôi tỉnh dậy đi xuống nhà, nhìn thấy hộp đồ ăn trưa của mình nằm vuông vắn ngăn nắp bên chiếc cặp cạnh chân cầu thang. Chợt nghĩ tới người vội vã ra khỏi nhà nhưng vẫn không quên nghĩ về người ở lại. Thì ra cảm giác người không ở đây nhưng sự hiện diện và hơi ấm vẫn ở đây nó là như vậy.
Nếu không có việc như hôm qua, chồng tôi vẫn luôn là người đánh thức con gái của chúng tôi dậy. Chồng tôi sẽ lấy đồ ăn sáng, rồi dành thời gian chải tóc và đọc sách cho con gái nghe khi cô bé ngồi gặm miếng bánh mì phết bơ.
Đứng trong căn phòng nhỏ chải đầu chải tóc chuẩn bị quần áo đi làm, nghe tiếng đọc sách vang lên từ phòng bên cạnh, trong lòng tôi ngập tràn một cảm giác yên bình khó tả.
Tôi biết mình sẽ luôn giữ lại trong tim cảm giác ấm áp của những buổi sáng như này, và tôi nghĩ cô bé của tôi sau này sẽ có nhiều hồi ức đẹp khi nhớ về những tháng ngày tuổi thơ năm ấy.
💗