HẠNH PHÚC TÌM LẠI – C20 – Tình yêu cho em sức mạnh
Lần mò bật công tắc đèn ngoài hành lang, Khánh An thất thểu cởi giầy cởi áo, lê từng bước chân nặng nhọc vào nhà.
Đã gần mười một giờ đêm.
Cô vốn rời chỗ làm từ sớm, nhưng vì mải nghĩ ngợi trên xe buýt mà bỏ lỡ bến xuống trạm tàu của mình, đi một mạch tới bến cuối lúc nào không hay. Vậy là phải bắt xe vòng ngược lại. Ai dè khi đến nơi, do sự cố kỹ thuật, các chuyến tàu đều bị huỷ, đợi hơn hai tiếng cuối cùng mới có tàu về. Tinh thần cạn kiệt, đêm qua ngủ không đủ giấc, cộng thêm đi lại mệt mỏi, cô chưa bao giờ thấy mình thảm thương thế này.
Ọc… Ọc…
Căn nhà yên lặng tới mức mà có thể nghe rõ mồn một tiếng réo ùng ục của cái bụng. Khánh An chợt nhớ ra cả ngày mình vẫn chưa ăn gì. Cô uể oải bước vào bếp đun nước, cắt nhanh gói mì ăn liền bỏ vào nồi. Mùi thơm chua chua cay cay của kim chi khiến nước miếng chảy ra khắp khoang miệng.
Mì vừa đổ ra bát, Khánh An không kìm được cơn đói, vội vã gắp một miếng to bự tổ chảng bỏ vào mồm. Tuy nhiên cái nóng sôi sục của mì làm lưỡi bỏng rát, không nhai nổi phải nhè lại vào bát. Cô thè lưỡi hít lấy hít để không khí cố làm dịu bớt sự phồng rộp.
Không gian tĩnh mịch. Ánh đèn vàng heo hút hắt xuống từ ngọn đèn trên trần nhà. Chiếc bóng lẻ loi đổ dài trên nền gạch.
Cô đưa mắt nhìn xuống chiếc ghế anh hay ngồi, nhớ lại mỗi tối có anh ở bên. Không biết anh làm thế nào, chỉ là ngồi ăn thôi mà sống lưng thẳng tắp, dáng người đạo mạo nghiêm túc như đang chủ trì một cuộc họp quan trọng. Một lần không nhịn được tò mò, cô lên tiếng hỏi:
– Anh, anh ngồi thế không thấy khó chịu à?
William nhíu mày tỏ vẻ không hiểu:
– Ngồi thế nào?
– Thì… thế đó… – Cô hất hất đầu.
– À… – William khẽ gật đầu. – Ừ, cũng hơi khó chịu một chút thật…
Nói rồi anh đứng dậy kéo ghế từ phía đối diện sang sát bên cạnh cô, thản nhiên ngồi xuống không hề đổi tư thế:
– Giờ thoải mái hơn rồi… Anh cũng đang nghĩ là có vẻ xa em quá.
Phản ứng đầy bất ngờ này khiến Khánh An không khỏi bụm miệng cười khúc khích. Vẻ mặt ngơ ngác của anh sau đấy làm cô còn cười to hơn. Từ lúc ấy, cô đã bắt đầu quen có anh ngồi ngay kế bên, luôn tay gắp thức ăn vào bát cho và ngăn không cho cô hấp tấp vội vàng với những đồ ăn nóng.
Giờ ngồi một mình với bát mì và cái lưỡi bị bỏng, tự dưng thấy nhói nhói trong lòng, nước mắt dồn lên ứ đọng bên khoé mi.
Ăn mì xong, Khánh An bật nước đi tắm. Sau một ngày mệt mỏi, ngâm mình trong bồn nước nóng đúng là không còn gì bằng. Cô nhắm hờ mắt, thả cho cơ thể trôi bồng bềnh trong nước ấm. Lực đẩy nhẹ của nước nhấn nhá trên làn da, đều đặn mát xoa từng cơ bắp.
Dòng suy nghĩ miên man bỗng quay trở lại cái hồi mới chuyển sang phòng anh. Một tối tắm xong, cô quấn khăn vào phòng ngủ thay quần áo. Chiếc khăn tắm dài vừa tuột xuống khỏi lưng thì đã nghe thấy tiếng la lớn từ đằng sau:
– Khánh An, chuyện gì thế này?
– Chuyện gì cơ? – Cô giật mình quay đầu lại ngơ ngác.
William đã ở ngay phía sau từ lúc nào, mặt mày nhăn nhó, những ngón tay chạm nhẹ lên lưng cô thương xót:
– Sao lưng em đầy vết lằn đỏ thế này?
– Vậy sao? – Khánh An dửng dưng tiếp tục lấy quần áo từ tủ ra. – Chắc do em kỳ mạnh nên để lại vết.
Nói xong, cô cũng quên bẵng về chuyện đấy. Cho đến ngày hôm sau…
Vừa bước vào nhà tắm thì đã thấy anh ngực trần quấn khăn đứng đợi sẵn khăng khăng đòi tắm cùng và giành phần kỳ cọ.
– Anh, anh kỳ mạnh lên một chút nào. – Cô cằn nhằn khi thấy chiếc khăn mặt chà trên lưng mình yếu xìu xìu. – Sao em chẳng thấy xi nhê gì thế nhỉ?
Vừa nói cô vừa giằng lấy chiếc khăn mặt cọ cọ lên tay mình làm mẫu:
– Anh xem, phải ra sức thế này mới được.
Lực chà xát mạnh khiến vệt đỏ bắt đầu hình thành trên làn da trắng. William vội cầm lấy tay cô nhìn ngó.
– Em thật… – Anh nhăn mặt lắc đầu. – … dã man quá!
Lần đầu nghe William, người lúc nào cũng nghiêm túc đĩnh đạc, nói ra từ “dã man”, cô đã ôm bụng cười rũ rượi. Và không phải một điều lạ là từ đó trở đi cô không còn “được phép” tắm một mình nữa.
Dòng hồi ức đẹp khiến đôi môi nở một nụ cười. Nhưng những giọt lệ trong suốt thì không thể dừng lại bên khóe mắt. Cô bất giác đưa tay ôm lấy ngực mình cố đè nén sự quặn thắt trong tim.
Thật nhớ anh quá!
Cuối cùng thì cũng đã có thể ngả lưng lên giường. Cô biết đêm nay mình cần phải ngủ thật ngon còn lấy sức làm việc, lấy sức chống chọi với những ánh mắt soi mói, những lời bàn tán cay độc, lấy sức mà tìm ra chân tướng sự việc. Nhưng trăn trở mãi vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ.
Cô ấn đầu headphone vào lỗ tai, bật bài hát “Nếu ngày mai không bao giờ đến” mà lần trước anh đàn hát cho cô nghe, hi vọng điệu nhạc da diết trầm bổng sẽ giúp tinh thần thư thái, gợi lên cảm giác buồn ngủ. Nhưng bài hát chỉ làm cô nhớ anh nhiều hơn.
Cô tưởng tượng giờ anh đang ở ngay cạnh bên, ôm cô thật chặt từ phía sau, dịu dàng lau nước mắt cho cô. Anh hôn lên cổ, rồi xuống tới bờ vai. Trái tim Khánh An gần như nổ tung ra vì nhớ. Cô không biết trái tim một người lại có thể chứa đựng nhiều nhung nhớ tới vậy. Cô nhớ anh nhiều tới mức mà cô tưởng như nghe được hơi thở của anh, ngửi được mùi thơm của anh, và cảm nhận được hơi ấm của anh.
– Em khóc nhiều thế này thì không sớm thì muộn sẽ ngập lụt toàn Luân Đôn này mất. – Tiếng người đàn ông trong mơ thì thầm bên tai.
Tại sao giọng nói của anh trong mơ mà cũng ấm áp đến vậy.
– Anh nói nữa đi. – Cô mơ màng nắm lấy tay anh. Thật thèm nghe giọng của anh quá.
– Em muốn anh nói gì?
– Nói “Anh yêu em”.
– Anh yêu em. – Người đàn ông trong mơ chiều ý cô.
Cơ thể Khánh An khẽ run lên vì những xao động trong tim. Cô nhắm nghiền mắt tận hưởng vị ngọt lịm của ba từ “Anh yêu em”. Lần đầu anh nói yêu cô là ở bữa tiệc Giáng Sinh. Lần thứ hai là trên đỉnh tháp Eiffel trong ngày sinh nhật. Liệu trong mơ thế này thì có được tính không nhỉ?
– Cám ơn anh. – Khánh An mỉm cười thỏa mãn. Cô cầm tay anh áp vào gò má mình. – Cho phép em yếu đuối nốt lần này thôi. Em hứa kể từ ngày mai em sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không khóc nữa.
Bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve gương mặt cô. Anh siết chặt cô vào lòng.
– Em cứ khóc đi. Khóc cho thoả thích thì thôi.
Khánh An khóc. Khóc thật nhiều. Khóc nức nở thành tiếng. Khóc đến ướt đẫm cả gối. Chính bản thân cô cũng không ngờ mình lại có nhiều nước mắt đến vậy. Nước mắt ra cuốn theo tất cả những ưu tư, uất ức dồn nén. Bỗng dưng trong lòng thấy thật nhẹ nhõm. Mọi áp lực, mọi khó khăn đều trở nên nhẹ bẫng.
– Hãy nhớ là em không chỉ có một mình. – Tiếng thì thầm lại vang lên bên tai.
– Vâng, em sẽ nhớ. – Khánh An mỉm cười. Trí óc bắt đầu chập chờn những hình ảnh mộng mị không rõ nét. Cô thì thào. – Em đã sẵn sàng rồi… nếu anh muốn biến mất…
Tuy nhiên, người đàn ông trong mơ của cô vẫn kiên quyết không chịu tan biến. Anh nhẹ nhàng xoay người cô đối diện mình, tháo nốt đầu tai headphone còn lại.
– Em thật nhẫn tâm quá! “Dùng” anh xong rồi “ném” đi vậy sao?
Trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường len lói qua ô cửa sổ, Khánh An nhìn thấy đôi mắt nâu quyến rũ dưới hàng lông mi dài cong vút hấp háy nụ cười. Cô vội dụi mắt. Không phải là mình nhớ quá thành hoang tưởng rồi đấy chứ? Cô dụi nhiều tới mức anh phải nắm lấy bàn tay cô ngăn lại:
– Em cứ dụi thế, mắt đỏ lên hết cả bây giờ.
Khánh An ngồi nhổm dậy, đưa tay bật cây đèn cạnh giường. Một William bằng xương bằng thịt trong bộ trang phục áo sơ mi trắng quần tây quen thuộc đang nằm ngay trước mặt cô.
– Sao anh lại ở đây? – Khánh An thảng thốt.
William kéo Khánh An nằm xuống, thản nhiên trả lời:
– Thì để gặp vợ anh.
Khánh An ú ớ, vẫn còn chưa hết bất ngờ:
– Nhưng không phải anh ở Đức sao? Tại sao… Làm thế nào… Khi nào…
William ôm cô chặt vào lòng rồi nói:
– Vì anh biết cô vợ của mình sẽ khóc thành sông thành suối khi không có anh ở bên… Nhưng chỉ có thể về thăm em hôm nay thôi. Việc chưa xong, sáng mai phải bay sớm.
Giờ Khánh An mới dám chắc mình không nằm mơ. Cô ôm chầm lấy anh, bàn tay siết thật chặt như sợ anh sẽ biến mất nếu cô chót buông lỏng ra. Nước mắt lại tuôn trào tèm nhem khắp mặt.
– Ơ, không có anh cũng khóc. Thấy anh cũng khóc. Vậy phải làm thế nào em mới không khóc đây? – William mỉm cười hiền từ, rút khăn mùi xoa từ túi quần lau nước mắt nước mũi cho cô.
Muốn nhìn anh lâu hơn, nói chuyện với anh nhiều hơn, nhưng sự mệt mỏi khiến mí mắt của Khánh An díu lại không mở ra nổi. Cô ôm chặt anh không rời và dần dần thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay.
—
William nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm chặt mình ra, rồi khẽ khàng bước ra khỏi giường, cố hết sức để không làm khuấy động giấc ngủ của người con gái bên cạnh. Anh quỳ xuống, rón rén mở tủ lấy hộp đồ sơ cứu cá nhân, rút ra dải băng cứu thương trắng toát, lẹ làng quấn quanh vết bỏng đỏ tấy trên mui bàn tay của Khánh An. Không biết cô làm gì mà để bị thương thế này? Rồi lại còn không để ý giữ gìn băng bó làm vết thương bị vỡ. Không cẩn thận bị nhiễm trùng thì làm sao? William thở dài. Anh mới đi có một ngày thôi mà đã bao chuyện xảy ra, lại còn thêm thương tích. Thử hỏi làm sao có thể yên tâm xa cô những một tuần.
Anh ngồi bên giường lặng lẽ ngắm nhìn Khánh An thiu thiu trong giấc ngủ, dịu dàng gạt những sợi tóc dính bết trên trán sang một bên. Khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt sưng húp khiến tim anh nhói lên sự xót thương. Hôm nay cô phải chịu nhiều ấm ức quá rồi.
Sau khi nhận cuộc điện của cô, trong lòng cứ ngay ngáy không yên. Thế nên cuộc họp với đối tác vừa kết thúc, anh đã ngay lập tức gọi điện cho Karl, người được bố trí theo sát Khánh An đề phòng trường hợp bất trắc. Biết được về chuyện Khánh An bị phát nhầm tài liệu và lời đồn thổi đang lan truyền khắp văn phòng, anh đã cấp tốc sắp xếp công việc để có thể quay trở lại Anh ngay trong ngày. Mặc dù không thể giải quyết mọi chuyện ngay bây giờ, nhưng ít nhất có thể ở bên vỗ về an ủi cô.
Trên đường từ sân bay về nhà, William còn nhận thêm một cuộc gọi nữa từ Karl. Cú điện này khiến anh gần như nhảy chồm khỏi ghế ngồi.
– Cậu bảo sao!? Bị chất vấn và đuổi ra khỏi phòng họp vì chuyện với Steve!? Thật hoang đường!? – Tiếng hét đầy giận dữ của anh ở hàng ghế sau khiến người lái xe tắc xi giật nảy mình, suýt chút nữa thì quẹo tay lái đâm phải xe bên cạnh.
– Vâng, thưa sếp… – Karl lắp bắp, khó nhọc nuốt nước bọt. Cậu chưa bao giờ thấy Giám đốc nổi giận đùng đùng như vậy nên không tránh khỏi run rẩy sợ hãi, mặc dù lỗi lầm không phải là do cậu làm ra. – Cô ấy không nói được mình đã làm gì ở đâu vào trưa ngày hôm qua. Thế nên là… Thế nên là…
Trưa ngày hôm qua? William cau mày. Không phải là đúng lúc đó chứ? Anh gục đầu vào lòng bàn tay. Thật không biết nên khóc hay cười bây giờ. Vợ ngốc của anh ơi! Vì muốn bảo vệ anh mà em không ngần ngại từ bỏ danh dự để bản thân phải chịu khổ vậy sao?
– Tôi biết rồi. Cám ơn cậu. – William máy móc nói lời chào rồi tắt máy.
Anh vội vàng bấm số gọi cho Khánh An, nhưng đáp lại chỉ là một hồi chuông dài không người bắt máy. Anh cứ thế nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, không ngừng bấm. Ngồi trên ghế da nệm êm của xe tắc xi mà cảm thấy như đang ngồi trên chậu lửa, nhấp nha nhấp nhổm không yên, liên mồm giục lái xe. Nghĩ tới cô đang một mình thổn thức ở nơi lạnh lẽo nào đó mà trái tim như có nghìn mũi kim đâm chích. Anh muốn ở bên cô ngay bây giờ, ôm cô thật chặt trong lòng, không để bất cứ bất an sợ hãi nào làm tổn hại đến cô.
Anh thầm cầu mong cô tìm được đường về tới nhà an toàn. Anh lo cô mải suy nghĩ sang đường không ngó trước nhìn sau. Anh lo cô mải khóc trên xe buýt quên mất trạm xuống của mình. Anh lo vì hoang mang thất thần mà cô không tìm thấy chìa khoá để mở cửa.
Thế nên khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ co ro run rẩy trên giường, anh đã không kìm được tiếng thở ra nhẹ nhõm, vừa thương đến nhói lòng lại vừa mừng rỡ tột độ.
William đặt bàn tay đã được băng bó cẩn thận của Khánh An dưới chăn. Anh nhìn cô thêm một lúc thật lâu, ước gì mình có thể ở mãi trong chăn ôm nựng cơ thể bé nhỏ mềm mại kia. Thật không nỡ rời xa cô. Nhưng phải đi bây giờ thì mới có thể trở về thật nhanh để che chở bảo vệ cho cô. Anh trìu mến vuốt mái tóc tơ bồng bềnh:
– Em gắng chịu đựng một chút. Chỉ vài ngày. Đợi anh về. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng ổn thôi.
William cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, lên khoé mắt còn vương vết nước mắt mới khô, lên đôi môi hồng hơi hé mở. Anh lấy tờ giấy nhắn, viết ba từ “Anh yêu em”, rồi đặt bên trên điện thoại của cô. Lòng thầm hi vọng dù không có anh ở cạnh bây giờ, tình yêu của anh sẽ cho cô đủ sức mạnh để đi tiếp.
– Anh yêu em, Khánh An. – William thì thầm vào tai cô lần cuối trước khi lên đường ra sân bay. – Kiên nhẫn đợi anh về.
Hơi thở của Khánh An đều đều. Đôi môi nở một nụ cười ngây ngô, có lẽ vì một giấc mơ đẹp nào đó. Cô luôn nghĩ anh đã nói yêu cô ba lần. Nhưng đó là vì cô không thể đếm được những lần mà cô không nghe thấy.
—
Mưa tầm tã. Mưa xối xả. Mưa quất ầm ĩ lên cửa sổ như muốn đập tan lớp kính để thâm nhập vào toà nhà. Trong thời tiết âm u ảm đạm thế này, chẳng ai muốn đội mưa chạy ra các cửa hàng ăn bên ngoài, căng tin vì thế mà chật ních người.
Khánh An đặt khay đồ ăn xuống một chiếc bàn trong góc khuất. Giờ cô đã là người nổi tai tiếng rồi, đi đâu cũng phải nhìn trước ngó sau tránh xa chỗ công cộng đông người.
– Khánh An! Tìm thấy cậu rồi! – Một tiếng reo nhỏ vang lên khiến cô phải quay đầu lại.
Pat vui vẻ đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh.
– Chào cậu! – Khánh An gật đầu chào.
– Xin lỗi hôm qua không kịp sang gặp cậu. – Giọng Pat áy náy. – Cả ngày bận chỉnh sửa báo cáo với Quản lý. Cậu biết đấy… – Pat le lưỡi. – … Kelly mà. Còn tối qua sau khi tan họp ra đến nơi thì cậu về mất rồi.
– Ừ, không sao. Mình hiểu.
Khánh An nhìn người bạn đầy cảm kích. Thực lòng cô mừng không kể xiết khi thấy Pat. Cứ tưởng sau chuyện ngày hôm qua, chẳng có ai còn muốn dây dưa với mình.
– Ủa? Tay cậu làm sao vậy? – Pat hỏi hốt hoảng nhìn bàn tay quấn băng trắng xóa của Khánh An.
– À, không có gì. Chỉ là bỏng nhẹ thôi ấy mà. – Khánh An nhe răng cười, vội vẩy vẩy tay để chứng tỏ mức độ thương tật không có gì là nặng nề của mình.
Vừa lúc đó hai khay đồ ăn nữa cũng đặt lên hai chỗ trống còn lại của chiếc bàn vuông. James nhanh nhẩu mở lời:
– Giờ tìm cậu thật không khó. Cứ nhìn số lượng đầu người ngoái về một hướng…
James chưa nói hết câu thì một cuốn sách đã táng lên đầu cậu kêu cái “Bộp”.
– Cậu không lên tiếng, không ai nói cậu câm đâu James. – Sophie lườm James một cái rồi ngồi phịch xuống.
James xoa đầu, mắt nheo lại nhìn tựa đề dài ngoằng của “hung khí” vừa đả thương mình:
– Đi đâu cậu cũng vác theo cái thứ to tổ chảng này để uýnh người khác đấy à?
– Không. – Sophie bĩu môi. – Là để dành riêng cho cậu đấy James ạ.
Khánh An và Pat bật cười nắc nẻ. Hai ngày nay không được nghe tiếng cãi nhau quen thuộc này, cô cũng thấy nhớ nhớ.
– Ngày hôm qua Kelly hành tớ gần chết. – Sophie nhỏ giọng. – Chút nữa thôi là tớ ném cả tập tài liệu vào mặt bả. Thật là chưa thấy ai mồm miệng độc ác vậy.
Pat tròn mắt ngạc nhiên:
– Đến cậu mà cũng bị hành à?
Sophie vốn là một trong những thực tập viên có thành tích xuất sắc nhất, nên Pat ngạc nhiên cũng phải.
– Mình không nghĩ bả nhân nhượng ai đâu. – Sophie nhún vai.
James có vẻ ngán ngẩm chủ đề về Kelly. Cậu quay sang nhìn Khánh An chuyển đề tài:
– Vụ Steve là thế nào đấy hả Khánh An?
Sophie nhấc cuốn sách định táng cho James thêm phát nữa thì Khánh An đã vội ngăn lại:
– Không sao đâu, Sophie. Mình cũng muốn tìm ra chân tướng vụ này.
– Mình cũng đoán là có nội tình. – James gật gù. – Lão già đầu hói ấy thì có gì quyến rũ mà làm cậu thích được chứ.
Không nhận ra Sophie đang nghiến răng ken két bên cạnh chỉ chực đập cho cậu một phát vì cái tội nói năng vô duyên thô lỗ, James thản nhiên cắm một miếng thịt gà cho vào mồm, nói tiếp:
– Sếp William thì mình còn thấy có lý.
– Sao lại có… William ở đây? – Khánh An chột dạ.
Pat nghiêng đầu sang nói nhỏ:
– Cậu chưa nghe sao? Có tin đồn là cậu cố tình làm rơi tập tài liệu trong buổi lễ chào mừng để gây chú ý tán tỉnh anh ấy.
Khánh An khổ sở ôm đầu, mặt mày méo xệch. Tin đồn này dẫn tới tin đồn kia. Chẳng mấy chốc mà cô sẽ mang tiếng tán tỉnh hết các sếp trong công ty mất.
Vừa lúc đó, một nhóm thực tập viên nam ngồi xuống bàn đằng sau, vì ngăn cách bằng một bụi cây cảnh nên không thể nhìn thấy Khánh An và tụi bạn. Giọng nói choai choai của một cậu vang lên:
– Sáng nay mình tình cờ đi qua bàn làm việc của con nhỏ tai tiếng ấy… Nhìn gần trông cũng xinh phết đấy!
Khánh An khẽ thở dài. Không phải là lời bàn tán đầu tiên cô nghe thấy trong ngày.
– Đừng có mơ hão, Barry! – Một thằng khác chen ngay vào. – Phải cỡ lãnh đạo thì mới bao nổi nó, chứ dạng mày thì…
Cả đám con trai cùng bàn bật cười khùng khục.
Pat nhăn mặt. Sophie cau mày. Bàn tay cầm dĩa của James khựng lại.
Cậu tên Bary sẵng giọng:
– Đừng khinh tao! Tiền tài thì chưa bằng được lão Steve, nhưng cái “đó” của tao chắc chắn là ăn đứt.
Lũ xung quanh lại ôm bụng cười nhăn nhở. Thằng bạn vẫn không tha cho Barry, lên giọng khiêu khích:
– Vậy mày giỏi thì thử hỏi nó có cho mày một đêm không?
Nghe đến đây, James không chịu nổi đứng bật dậy, mặt mũi tối xầm như đã rất sẵn sàng ẩu đả.
– Cho cậu mượn này. – Sophie nhanh nhẹn đưa cho James cuốn sách dày cộp của mình.
Sợ làm lớn chuyện gây chú ý, Khánh An vội vàng kéo tay James ngồi xuống.
– Bình tĩnh, bình tĩnh đã, James! – Cô trấn an cậu bạn. – Cậu để mình…
Nói rồi, cô đứng dậy, hơi nghiêng người qua bụi cây nhìn xuống bàn đằng sau nơi vừa phát ra cuộc trò chuyện thô lỗ, cất giọng nhỏ nhẹ:
– Xin lỗi… Làm phiền các cậu nhỏ tiếng một chút được không? – Cô cười giả lả. – Các bạn của mình không thích ồn ào lắm. Mong các cậu thông cảm.
Đám thực tập viên nam trợn mắt nhìn nhau, không ngờ đương sự lại nghe trọn cuộc nói chuyện không mấy phần lịch sự của mình. Vài phút trước còn cười đùa ầm ĩ, giờ ai nấy đều cúi gằm mặt không dám hé răng nửa lời. Đợi khi Khánh An vừa ngồi xuống, các cậu liền len lén huých tay nhau kéo đi chỗ khác.
– Mình không hiểu tại sao cậu lại có thể chịu đựng được mấy lời thô tục như vậy nhỉ? – Sophie khoanh tay trước ngực bất bình.
Khánh An cười xoà:
– Lúc đầu mình cũng sốc lắm. Nhưng nghe riết thấy quen quen… Dần cũng chẳng có cảm giác gì…
Đúng, không hề có chút cảm giác tiêu cực nào. Đến bản thân cô cũng thấy lạ là mình có thể bình tĩnh tới vậy. Có lẽ là nhờ thứ này… Khánh An chạm nhẹ lên túi quần nơi cất giấu cẩn thận mẩu giấy nhắn được gấp làm tư. Không biết William đã làm phép màu nhiệm gì, mà khi có nó bên người, dường như một màn bảo vệ vô hình bủa vây xung quanh cô, khiến tất cả những lời nói độc ác, những ánh mắt xỉa xói đều bị đánh bật ra, không mảy may làm cô bị dao động hay hoảng hốt.
Khánh An ngẩng đầu nhìn quanh, chợt nhận ra câu trả lời vô tình của mình khiến lũ bạn đang nhao nhao bỗng lặng thinh, mặt mũi đứa nào cũng xụi lơ chùng hết cả xuống như vừa nghe tin ai mất. Cô vội chuyển đề tài:
– Thôi, quay trở lại vụ Steve. Sáng nay, mình đã tìm nói chuyện với Julie, cô gái chứng kiến chuyện trên sân thượng.
Những ánh mắt ngay lập tức hướng về phía Khánh An chăm chú lắng nghe. Nhưng chưa để cô nói tiếp, James đã lên tiếng:
– Khoan đã! Không phải sân thượng có gắn CCTV sao? Chỉ cần xem CCTV chẳng phải là mọi chuyện sẽ rõ ràng?
– Không đơn giản vậy. – Khánh An lắc đầu. – Mình cũng có hỏi phòng bảo an về điều này. Nhưng tụi mình là nhân viên cấp dưới không được quyền xem CCTV. Và cái chính là CCTV trên tầng thượng đã bị hỏng từ tuần trước, hiện vẫn chưa được thay thế.
Thấy giải pháp CCTV không khả thi, Sophie nóng lòng quay trở lại với lời khai của nhân chứng vụ án:
– Vậy Julie nói sao? Sao lại nhìn ra thành cậu.
– Thực ra Julie không nhìn rõ mặt cô gái. – Khánh An trả lời. – Chỉ là nhìn thấy loáng thoáng từ đằng sau…
– Không nhìn thấy mặt mà dám khai nhận trước mặt toàn thể mọi người như vậy?! – Sophie trợn mắt.
– Ừ, đó là vì sau đó cậu ấy nhặt được thẻ tên của mình cùng đồng hồ lưu niệm bỏ túi mà các thực tập viên được phát trong buổi lễ chào mừng ngày đầu.
Cả nhóm trầm ngâm ghi nhận thông tin mới vừa được tiết lộ.
– Việc cô gái đó có chiếc đồng hồ lưu niệm chứng tỏ là một sinh viên thực tập như tụi mình rồi. – Pat nhanh nhẩu.
– Ừ, có khả năng là vậy. – Khánh An gật đầu.
– Nhưng sao cô ấy lại có thẻ tên của cậu được? – Sophie nhíu mày.
Đó là thẻ mà mỗi người được phát cho trong buổi lễ chào mừng sinh viên mới để cài trước ngực, để thuận tiện cho việc làm quen và trao đổi trong nhóm. Chiếc thẻ vốn được cài lên chiếc áo sơ mi màu hồng cô mặc vào buổi sáng. Nhưng sau đó vì bị đổ trà lên mà William kéo đi mua chiếc áo trắng thay vào. Lần cuối cùng cô nhìn thấy chiếc thẻ tên là trong phòng thử đồ ở cửa hàng phục trang. Sau khi trở lại chỗ làm việc mới phát hiện ra là bị mất. Nhưng vì không mấy quan trọng, cô cũng chẳng buồn quay lại tìm.
– Mình làm rơi ở cửa hàng quần áo trong trung tâm mua sắm gần đây. – Khánh An từ tốn giải thích.
– À, phải rồi! – Pat reo lên. – Mình nhớ cậu phải thay áo vào giờ ăn trưa vì bị đổ trà lên.
– Ừ, đúng rồi. – Khánh An gật đầu.
– Mình không tin là có thực tập viên dám lén lút ra ngoài trong giờ làm việc. Vậy tức là khả năng cao “thủ phạm” đã nhặt được thẻ tên của cậu trong cửa hàng quần áo vào tầm giờ ăn trưa… – James sờ sờ cằm suy luận, rồi quay sang nhìn Khánh An. – Cậu có nhớ là đã nhìn thấy ai trong công ty ra vào cửa hàng lúc đó không?
– Có. – Khánh An khẽ gật đầu.
Ngày hôm đó, cô nhìn thấy hai sinh viên thực tập khác bước vào cửa hàng khiến cô phải chạy trốn lung tung. Sau khi về lại công ty thì mới biết thêm Mandy cũng đã có mặt và nhìn thấy William mua đồ lót cho mình. Có thể những người khác cũng ở đó mà cô không biết tới, tuy nhiên bắt đầu từ ba người này trước cũng không tồi.
– Chỉ có điều… nếu mình trực tiếp nói chuyện, e là sẽ không thể khai thác được gì… – Khánh An cắn môi.
– Tất nhiên rồi. Cậu đang là trung tâm chú ý thế, chắc chắn ra mặt không tiện. – Sophie tán đồng, đưa mắt nhìn hai người còn lại. – Cứ để bọn này đi.
– Làm thám tử một chuyến. Đúng nghề của mình rồi. – James xoa xoa hai tay vào với nhau đầy hào hứng.
– Ừ, để bọn mình giúp cậu. – Pat gật đầu mỉm cười.
Khánh An xúc động nhìn những người bạn nhiệt tình của mình. Quả thật cô không chỉ có một mình.
Mưa vẫn quất tới tấp vào khung cửa kính không hề khoan nhượng. Nhưng dù mưa có nhiều thế nào, sẽ có lúc phải tạnh. Và ai cũng biết, sau cơn mưa trời sẽ sáng trở lại.
—