HẠNH PHÚC TÌM LẠI – C30 – Chỉ có một mong mỏi duy nhất
Buổi chiều đầu hè, nắng vàng chói lọi ngập tràn khắp khuôn viên bệnh viện. Khánh An mặc bộ quần áo kẻ sọc của người bệnh, khoác chiếc áo choàng mỏng bên ngoài, chầm chậm bước từng bước ngắn cạnh Trần Huy. Hai người đã sóng bước được một lúc, nhưng vẫn chưa ai mở miệng nói câu nào. Không gian trong khu vườn nhỏ yên ắng tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ mồn một tiếng sỏi đá lạo xạo dưới chân.
– Tôi… Ừm… Em… – Khánh An ngập ngừng lên tiếng, đôi mắt vẫn không rời những viên sỏi nhỏ xíu lóc cóc lăn tròn dọc con đường mòn mỗi khi bị mũi giày đá vào. – Xin lỗi anh… Về những lần gặp mặt trước… Em biết là anh quan tâm và muốn giúp em… Chỉ là em…
Trong lòng Trần Huy không kìm được sự xốn xang khi nghe thấy tiếng “Em” gần gũi quen thuộc. Cuối cùng thì anh không còn đẩy cô đi như nam châm cùng cực, có thể lại gần mà không sợ cô sẽ bỏ chạy trong tích tắc, cũng không phải đối diện với ánh nhìn đầy sợ sệt tránh né như kim chích vào trái tim đau nhói.
– Không sao. Là do anh hấp tấp, không nghĩ tới cảm giác của em. – Trần Huy lắc đầu, đôi mắt xót xa nhìn nét mặt xanh xao nhợt nhạt của Khánh An. Mới chỉ có vài tuần không gặp mà cô đã ốm đi nhiều.
Hai người dừng chân trước hàng ghế đá ven trảng cỏ nhìn ra đài phun nước đầy ắp cá vàng tung tăng bơi lội. Thấy bước chân Khánh An hơi lảo đảo, Trần Huy vội vàng đưa tay ôm lấy vai cô, đỡ cho cô ngồi xuống.
– Cám ơn anh. – Khánh An mỉm cười thân thiện, nhưng đồng thời cũng giữ ý nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.
Sự va chạm ngắn ngủi khiến trái tim Trần Huy bồi hồi rung nhẹ lên. Không biết bao lần anh ôm cô gái nhỏ trong lòng vỗ về an ủi. Vậy mà bây giờ chỉ chạm vào cô thôi cũng thật khó.
Đợi Khánh An tìm được tư thế ngồi thoải mái, Trần Huy lấy từ trong túi áo ra một tấm hình đưa cho cô.
– Đây là em sao? – Khánh An bất giác hỏi cầm lấy tấm hình.
Cô nhóc con trong hình mặc áo tắm đỏ choé, buộc tóc hai ngoe, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ sệt. Cô bé đứng nép vào cậu bé cao dong dỏng đang toét miệng cười ở kế bên. Hai cánh tay cứ thế ôm khư khư lấy cậu ta không rời. Cậu bé này chắc hẳn là Trần Huy.
– Ừ, một cô bé mít ướt luôn rụt rè nấp đằng sau lưng anh mỗi khi tới một nơi lạ lẫm. – Trần Huy gật đầu. – Nhưng thi thoảng cũng liều lĩnh khiến người khác phải thót tim.
– Liều lĩnh? – Khánh An bật cười nghe những miêu tả về bản thân mình.
Không khó để tưởng tượng ra một Khánh An mít ướt vì đến bây giờ cô vẫn mau nước mắt như vậy. Nhưng mà cô thực không biết mình đã từng là một đứa bé liều lĩnh.
– Phải rồi… – Nụ cười nở nhẹ trên môi, Trần Huy bắt đầu cất tiếng kể.
Hôm ấy hai gia đình cùng nhau đi công viên nước. Với sự rủ rê của ông anh, Khánh An can đảm thử từng cái cầu tụt, từ cái thấp lè tè cho đến cái cao ngất ngưởng. Tuy nhiên, lên tới đỉnh của cái cao nhất, nhìn nước thốc xuống cái ống dốc thẳng đứng, mặt cô tái mét, chân tay run lập cập.
Khánh An nhỏ tuổi nhất trong đám người xếp hàng chờ đến lượt. Cô thuộc dạng thấp bé nhẹ cân nên trông càng nhỏ hơn so với lứa tuổi của mình. Một người lớn đứng gần đó nhăn mặt nhìn cô ái ngại:
– Con có chắc là muốn thử cái này không đó?
Câu hỏi này làm Khánh An càng nhụt chí, cả người đông cứng, bàn tay nắm chặt miết vào bên hông.
Trần Huy biết cô em đang sợ hãi và cũng nhận ra ống trượt này không phù hợp với độ tuổi của Khánh An cho lắm. Anh vội xoa đầu cô:
– Mình đi xuống thôi! Không thử cái này nữa.
Nhưng Khánh An không thèm để ý lời của ông anh, cứ đứng đó chằm chằm nhìn hết người này đến người khác trèo lên tụt xuống. Cô không dám tụt nhưng cũng không muốn từ bỏ. Sau mười lăm phút đứng chết trân, cô tuyên bố một câu ngắn gọn:
– Em tụt!
Rồi chạy một mạch ra nhảy ùm xuống trong tiếng la thất thanh vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra của mọi người xung quanh.
– Và điều bất ngờ nhất là… – Khóe môi Trần Huy rung rung cố nín cười. – Khi em xuống tới nơi thì không còn cái quần bơi nữa vì chắc là do bị nước chảy mạnh cuốn trôi đi mất. Vậy là em cứ trốn lì dưới nước không chịu chui lên.
Khánh An không kiềm chế nổi phải phá lên cười tưởng tượng ra cảnh hài hước kia.
Sau đó Trần Huy cho cô xem thêm ảnh của bố mẹ. Cô phần lớn là giống mẹ nhưng có đôi mắt của bố. Theo lời của anh, bố cô là người hiền lành ít nói, rất yêu thương chăm sóc hai mẹ con cô. Còn mẹ cô thì vui vẻ hoạt bát, có thể rôm rả cười đùa suốt ngày.
Lần dở những tấm ảnh cũ này, Khánh An mới thấy thấm thía sự thân thiết giữa cô và Trần Huy. Gần như không có bức ảnh nào trong tuổi thơ mà không có mặt anh.
– Anh Huy… – Những ngón tay trên tấm hình siết nhẹ, một sự thôi thúc khiến câu hỏi bật thốt trước khi Khánh An kịp nhận ra. – Chuyện giữa chúng ta là như thế nào?
Trần Huy ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt thoáng ngạc nhiên vì sự quan tâm đột ngột này. Đôi mắt anh bỗng ánh lên một nỗi buồn man mác chất chứa đầy hoài niệm:
– Chuyện giữa chúng ta… – Giọng anh nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua. – … chính thức bắt đầu từ cái ngày em mặc áo dài trắng đến đón anh ở sân bay… [1]
Sau cái hôm đấy, mỗi lần nhìn thấy Khánh An, anh không thể nào vô tư được như trước, con tim cứ liên hồi đập mạnh. Còn Khánh An thì cũng không còn tíu tít nắm chân nắm tay, ôm vai bá cổ ông anh như những ngày tháng trước kia. Cô bé thẹn thùng, cô bé đỏ mặt, cô bé rụt rè giữ khoảng cách. Đôi mắt to tròn đen lay láy cứ bắt gặp ánh mắt của anh là vội cụp xuống, hai gò má hồng lựng lên như là vừa bị ai đó véo mạnh. Huy biết trái tim cô đã có sự thay đổi giống mình.
Suốt hai tuần nghỉ Tết ở Việt Nam, anh không thể nào ngừng suy nghĩ về cô dù chỉ một giây một phút. Càng ở bên cô thì anh càng say đắm mê mệt. Sự dịu dàng nữ tính, vẻ xinh đẹp thuần khiết, nụ cười ngây ngô dễ thương… cùng vô số những điều khác anh đã biết rõ về cô từ lâu lắm rồi… Đúng là không có gì lạ lẫm, nhưng cảm xúc mà chúng mang lại thì vô cùng mới mẻ, làm anh suy tư đến mất ăn mất ngủ. Dường như tiếng sét ái tình đã đánh trúng đầu anh một cách không khoan nhượng.
Lúc đó, Khánh An mới mười sáu tuổi và khoảng thời gian anh về thăm nhà cũng không lâu, Trần Huy không vội vã tiến xa mà chỉ chào tạm biệt cô như những lần trước kia, quay trở lại Anh Quốc, kiên nhẫn chờ đợi từng ngày cho tới khi cô học hết phổ thông để đi du học.
Tuy nhiên Khánh An chưa kịp tốt nghiệp, khi còn đang học dở lớp mười một, thì bố mẹ cô đột ngột qua đời. Anh đã lập tức thu xếp công việc bay trở về nhà.
Giây phút bước chân vào cửa phòng, nhìn thấy cô thẫn thờ ngồi co ro ôm bức hình trong góc tối[2], Trần Huy nhận ra hơn một năm xa cách, tình yêu nảy nở trong tim không hề phai nhạt, mà còn mỗi lúc một sâu hơn, đậm hơn. Hình bóng của cô đã dần ghi khắc vào tim anh tự lúc nào. Anh khao khát hơn bao giờ hết được là người đàn ông ôm lấy bờ vai run rẩy kia, mãi mãi bảo vệ cho cô, che chở cho cô.
Ngay sau đó, anh đã làm thủ tục cho cô bay sang Anh Quốc.
Trần Huy làm việc trên thủ đô, nhưng anh đăng ký cho Khánh An học ở trường phổ thông tại một thị trấn ven biển xinh đẹp, tránh xa những nhiễu nhương xô bồ của nơi đô thị náo nhiệt. Anh muốn cô toàn tâm toàn ý tập trung học xong phổ thông trước rồi mới chuyển lên Luân Đôn sống cùng với anh. Cuối tuần nào, anh cũng lái xe bốn tiếng đồng hồ xuống thăm cô.
Có lẽ cuộc sống sẽ cứ thế yên bình trôi qua, nếu không có cái quyết định khiến anh vô cùng hối hận…
Ngày hôm đó, hai người nắm tay nhau đi bộ dọc bãi biển như vẫn thường làm mỗi lần anh tới. Đường chân trời phía xa xa trên mặt biển đỏ ối một màu. Nước biển ào lên theo đợt sóng chiều thốc vào lòng bàn chân, cổ chân mát lạnh.
“Á!” Tiếng la nhẹ của Khánh An khiến Trần Huy đứng khựng lại.
– Có chuyện gì vậy em? – Trần Huy lo lắng nhìn khuôn mặt hơi nhăn lại của cô.
– Hình như có cái gì cứa vào chân em thì phải? – Khánh An vừa nói vừa nhấc chân khỏi làn nước.
Vết cắt trên lòng bàn chân không quá sâu, nhưng đủ sâu để nhìn thấy màu đỏ tươi của máu bắt đầu rướm ra quanh đường da bị cắt. Trước khi Trần Huy kịp làm gì, Khánh An đã nhanh nhẹn khua khua chân vào đợt nước biển vừa đánh lên bờ.
– Em làm gì vậy? – Anh hốt hoảng.
– Em rửa vết thương. – Khánh An nhe răng cười. – Không phải nước biển có muối mặn sẽ sát trùng được sao?
Trần Huy bật cười nhìn Khánh An thích thú khua khoắng bàn chân mình trong nước. Trông cô giống như là đang đùa giỡn với nước hơn rửa vết thương. Khi đã chơi chán rồi, cô kéo tay anh:
– Mình đi tiếp chứ?
Nhưng Trần Huy không vội đi tiếp ngay, anh khụy đầu gối khom lưng đứng trước mặt cô:
– Em bị thương rồi. Sẽ không đi nổi đâu. Lên anh cõng.
– Em vẫn đi được. – Khánh An mau mắn lắc đầu. – Chỉ là vết cắt ngoài da ấy mà.
Trần Huy quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt hấp háy ánh cười:
– Đừng bướng bỉnh. Trèo lên đi. Anh muốn cõng em.
Khuôn mặt Khánh An ửng hồng. Nhưng cô không cưỡng lại nữa mà ngoan ngoãn vâng lời trèo lên, hai cánh tay rụt rè ôm lấy cổ anh. Trần Huy mỉm cười, cảm nhận được sự ngại ngùng của người con gái trên lưng mình.
– Không phải là từ bé tới lớn, anh vẫn cõng em suốt sao? – Anh nói, bước chân bắt đầu di chuyển chậm rãi trên nền cát.
Khánh An không trả lời mà chỉ áp gò má xuống lưng anh, hơi thở phập phồng phả lên gáy, hai cánh tay siết nhẹ. Sự ấm áp dịu dàng và mùi hương ngọt ngào của cơ thể cô bao bọc xung quanh khiến tim anh đập rộn ràng.
– Anh Huy… – Khánh An bỗng lên tiếng. – Anh biết đấy… Bây giờ em đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân mình.
– Tất nhiên anh biết em không còn là một cô bé con nữa. – Trần Huy gật đầu.
– Anh… – Cô ngập ngừng. – Anh cứ đi Mỹ đi. Đừng lo cho em.
Bước chân của Huy khựng lại. Tại sao cô lại biết chuyện này?
– Xin lỗi anh… – Không để anh phải thắc mắc lâu, Khánh An lúng túng giải thích. – Tầm trưa khi anh bảo em lấy cuốn sách trong cặp của anh, em đã vô tình nhìn thấy lá thư mời anh sang Mỹ cộng tác.
Bàn chân của Trần Huy lại bắt đầu sải bước về phía trước. Anh cười xoà:
– À, em không phải lo lắng về chuyện đó. Anh sẽ từ chối họ.
– Không, em không lo lắng. – Giọng Khánh An kiên quyết. – Em muốn anh đi. Không phải họ nói đây là cơ hội lớn cho sự phát triển sự nghiệp của anh hay sao? Với cả chỉ là đi hơn một năm, cũng không lâu mà phải không?
– Nhưng mà…
Không để anh kịp mở miệng nói ra câu phản biện, cô đã ngắt lời:
– Nếu mà vì em cản chân anh, em sẽ ăn năn day dứt suốt đời. Anh muốn em phải buồn khổ hối hận cả đời vì chuyện này sao? – Từ “buồn khổ hối hận” được Khánh An cố ý nhấn mạnh.
Trần Huy khẽ thở dài. Anh biết cô gái này, bình thường nhu mì yếu mềm, nhưng một khi đã quyết chuyện gì, thì cũng ương bướng chẳng kém cạnh ai.
– Một năm em đợi được! – Giọng cô chắc nịch.
Sau ngày hôm đó, cứ mỗi lần nói chuyện, Khánh An lại tiếp tục nhắc đến việc đó. Mặc cho anh gạt đi thế nào, cô vẫn kiên trì thuyết phục. Một năm đúng là không dài. Chẳng phải anh cũng muốn cô tập trung học xong phổ thông trước hay sao. Cuối cùng, Trần Huy cũng xuôi lòng, quyết định nhận lời mời sang Mỹ hợp tác. Lúc đó, anh hoàn toàn không biết được rằng một sự hiểu lầm tai hại đã bắt đầu nhen nhóm từ cái ngày anh lên đường ra sân bay…
Trong thời gian ở bên Mỹ, hàng tuần Trần Huy vẫn gọi điện cho Khánh An. Lần nào, cô cũng bảo anh là cô rất ổn, mọi chuyện vẫn êm đẹp không có vấn đề gì. Giọng nói của cô luôn vui vẻ hoạt bát, không có gì bất thường. Nhưng anh bắt đầu chú ý các cuộc nói chuyện ngày càng trở nên chung chung, chỉ xoay quanh việc học hành. Mặc dù không thể định hình được điều gì cụ thể, anh cảm thấy có một sự xa cách vô hình nào đó đang dần hình thành trong mối quan hệ của hai người.
Sự lo lắng bất an khiến Trần Huy quyết định rút ngắn thời hạn hợp tác của mình với công ty bên Mỹ để trở về Anh Quốc sớm hơn dự định. Ngày anh thông báo với cô điều này, anh đã nhận được một bức thư điện từ rất dài từ Khánh An. Lúc này anh mới vỡ lẽ mọi chuyện:
“Anh Huy,
Hôm nay nhận được tin anh muốn quay trở lại Anh Quốc thăm em, em rất vui. Nhưng nếu là vì anh lo lắng cho em, thì đừng anh ạ.
Từ nhỏ tới lớn, anh đã luôn ở bên em. Anh bày trò cho em chơi, anh chỉ cho em học, anh chọc cho em cười. Khi em khóc, anh lau nước mắt cho em. Khi em ngã, anh đỡ em dậy. Khi em sợ hãi, lại là anh đứng chắn ở phía trước. Bất kể khi nào em cần, anh vẫn luôn ở đó sẵn sàng để che chắn bảo vệ cho em.
Khi còn nhỏ em luôn nghĩ mình thật may mắn có ông anh trai tốt thế này. Nhưng từ cái ngày anh về thăm nhà dịp Tết năm ấy, trong tim em nảy sinh một thứ tình cảm lạ, rất khác với tình cảm anh em ruột thịt, và em đã không thể coi anh là anh trai nữa.
Trong một thời gian dài sau đó, em đã ngỡ anh cũng có tình cảm cho em. Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc nghếch. Anh chưa bao giờ nói thích em, chưa bao giờ đối xử với em khác đi từ bé tới lớn. Vậy mà không hiểu sao em lại có thể hiểu lầm được. Buồn cười lắm phải không anh?
Chỉ đến khi em nhìn thấy anh và chị Hân ở phi trường ngày hôm đó, em mới tỉnh mộng. Hóa ra từ trước tới nay anh đã luôn có người thương của mình, chỉ là em ngu ngốc không nhìn ra được anh vẫn luôn coi em như là một đứa em gái. Tất nhiên lúc đó em đã rất buồn, nhưng trong lòng không khỏi thầm vui mừng vì mình không phải đứa em gái ích kỷ kìm chân anh.
Anh lo cho em đến bây giờ là đủ lắm rồi anh ạ. Em thực sự rất biết ơn anh. Em đã hơn mười tám tuổi và cũng sắp có gia đình riêng của mình rồi. Chồng sắp cưới của em tên là William. Anh ấy rất tốt, rất yêu em, nên anh cứ an tâm xây dựng sự nghiệp và gia đình của mình ở bên ấy, đừng canh cánh nghĩ về em nữa.
Em của anh,
Khánh An.”
Đọc xong dòng chữ cuối cùng một lúc lâu rồi mà Trần Huy vẫn không thể rời mắt khỏi màn hình vi tính, trong đầu quay mòng mòng với những thông tin vừa tiếp nhận.
Khánh An sắp lấy chồng?!
Và còn chuyện của anh và Hân…
Ngọc Hân và anh làm trong cùng một công ty được vài năm. Hân là người cởi mở, tư tưởng phóng khoáng không ngại thể hiện tình cảm ra ngoài. Cô công khai theo đuổi anh từ khi anh mới vào làm ở công ty, mặc cho anh kiên quyết giữ mỗi quan hệ ở mức bạn đồng nghiệp.
Lần này sang Mỹ, Ngọc Hân cũng được mời đi. Vừa đến sân bay, Hân đã chạy đến ôm chặt lấy cánh tay của anh, thậm chí còn rướn người hôn lên má anh.
– Hân, anh đã bảo em nhiều lần. Em nên chú ý cư xử cho đúng mực. – Trần Huy vội vàng gỡ tay cô ra, không kìm được mình lo lắng đưa mắt nhìn quanh, sợ Khánh An bắt gặp cảnh thân mật vừa rồi.
– Sao? Hôm nay, cô nhóc của anh ở đây nên anh sợ cô ta ghen à? – Hân miễn cưỡng bỏ tay ra, đôi môi đỏ hơi cong lên.
Trần Huy không lạ gì cách nói chuyện ngang xương không kiêng nể ai của Ngọc Hân, nhưng anh vẫn tránh được phải nhăn mặt.
– Mà anh trông anh kìa, có “vợ” đi cùng vậy mà để áo quần luộm thuộm thế kia à? – Hân vừa nói vừa đưa tay chỉnh cà-vạt cho anh.
– Em cứ để anh tự làm. – Trần Huy nhíu mày e dè vì khoảng cách gần sát giữa hai người.
Anh toan đưa tay giật lại chiếc cà-vạt, thì Hân đã kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.
– Em?! – Trần Huy trợn tròn mắt kinh ngạc, trong khi Ngọc Hân bật cười khanh khách như vừa được xem trò vui đặc sắc nào đó.
Một lúc lâu sau, Khánh An xuất hiện, vẻ mặt buồn rầu, đôi mắt u uất thẫn thờ. Anh chỉ nghĩ đơn giản đó là nỗi buồn trong cảnh chia ly. Đến khi đọc những dòng chữ này, anh mới nhận ra… Chắc hẳn cô đã nhìn thấy tất cả và hoàn toàn hiểu lầm tình cảnh lúc bấy giờ.
Nhưng điều làm anh bàng hoàng hơn cả là cái tin Khánh An sắp lấy chồng. Chuyện này là sao? Chỉ mới có một năm. Cho dù là hiểu lầm anh đi chăng nữa, không thể nào cô lại lấy chồng nhanh đến vậy. Cô thực sự tìm thấy người mình yêu? Hay chính là anh đẩy cô vào quyết định nhanh nhanh chóng chóng này? Liệu có phải đây là cách cô muốn anh ngừng lo lắng về cô? Liệu đây có phải một trong những giây phút “liều lĩnh” giống như khi cái quyết định “Em tụt!” năm nào?
Trần Huy ngay lập tức thu xếp bay về Anh Quốc để ngăn chặn chuyện điên rồ này.
Nhưng anh về không kịp…
Anh đến nơi thì Khánh An đã yêu kiều trong bộ váy cưới lộng lẫy, khăn voan trắng tinh thướt tha trải dài trên nền đất, chuẩn bị ra giáo đường làm lễ thành hôn. Nghe anh giải thích mọi chuyện hiểu lầm, cô không nói gì mà chỉ ôm chặt lấy anh với đôi mắt nhoè lệ.
Anh cứ ngỡ rằng cô sẽ giật tung cái khăn voan trắng, sẽ bỏ chạy cùng anh khỏi cái lễ cưới hoang đường này.
Nhưng không!
Cô vẫn bước tiếp lên lễ đường… Vẫn trao nhẫn và trao lời thề nguyện với người đàn ông đó…
Chỉ đến tối ngày hôm sau, cô mới đột ngột xuất hiện trước cửa nhà anh…
—
William sốt ruột ngó chiếc kim phút ì ạch di chuyển trên cổ tay. Đây đã là lần thứ một nghìn có lẻ. Anh đứng ở góc hành lang này gần ba tiếng đồng hồ mà chưa thấy bóng dáng Khánh An. Dù biết cô hẳn có vô vàn điều muốn hỏi hắn ta, anh vẫn không kìm được sự nóng ruột của mình.
Nhác thấy bóng người thấp thoáng ở cuối hành lang, William vội ngẩng đầu quan sát.
Là Trần Huy. Nhưng anh ta chỉ đi một mình.
– Khánh An đâu? – William chạy như bay tới gần lên tiếng hỏi.
Trần Huy nhíu mày ngạc nhiên:
– Không phải cô ấy đã đi về phòng mình một tiếng trước rồi sao?
– Một tiếng trước? – Mí mắt William không ngừng giật giật, trong lòng dấy lên những dự cảm bất an.
Trần Huy cũng không giấu được sự lo lắng trong giọng nói của mình:
– Vậy là cô ấy chưa quay trở lại phòng?
– Anh đã nói với cô ấy về chuyện đó? – William bất giác nắm chặt lấy cổ tay của Trần Huy.
Trần Huy không còn tâm trí nào mà để ý tới cái siết tay bất ngờ. Anh hoang mang lắc đầu:
– Không. Vẫn chưa nói.
Chưa để Trần Huy kịp nói thêm gì, William đã nhào người chạy về phía khu vườn của bệnh viện nơi anh đưa cô đến ba tiếng đồng hồ trước. Khu vườn không lớn, chạy một hồi thì đã lần mò hết tất cả các ngóc ngách. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Khánh An. Tim anh đập thình thịch như đánh trống, máu dồn dập chảy lên não khiến khuôn mặt nóng bừng. Cô có thể đi đâu chứ?
William tiếp tục chạy dọc các hành lang, tìm kiếm trong các phòng bệnh ở xung quanh, nhưng vẫn không có kết quả gì. Lẽ nào cô ngất xỉu ở đâu đó? Ý nghĩ thoáng qua khiến chân tay anh bủn rủn.
Anh đang định chạy tới bàn lễ tân hỏi thăm thì nghe thấy tiếng bàn tán của hai cô gái ở đằng sau:
– Hình như có ai đang ngồi khóc trong nhà vệ sinh thì phải?
– Vậy sao? Chắc là bệnh gì không cứu được rồi?
– Ừ, chắc là vậy. Thật là tội nghiệp!
William ngay lập tức quay người lao về phía nhà vệ sinh. Mặc kệ những tiếng hét thất thanh, những tiếng la í ới của mọi người trước sự xuất hiện đột ngột của một anh chàng cao to trong nhà vệ sinh nữ, anh xông thẳng tới chiếc buồng khóa kín cửa ở phía trong cùng nơi tiếng khóc thút thít đang phát ra.
– Khánh An? – William gọi khẽ, gõ nhẹ lên cánh cửa.
Không có tiếng trả lời. Nhưng tiếng thút thít thì vẫn không ngừng.
– Khánh An, anh biết em đang ở trong đấy. – William áp sát vào cánh cửa như sợ người bên trong không nghe thấy. – Mở cửa cho anh.
Tiếng thút thít lớn hơn, nấc lên thành từng đợt.
– Em không mở cửa, anh sẽ phá cửa xông vào đấy. – William nói, xoay người vào tư thế sẵn sàng để đẩy cửa.
– Không, đừng… – Giọng nói quen thuộc cuối cùng cũng vang lên từ phía trong. – Đừng vào. Em không còn mặt mũi nào để nhìn anh. Em… Em…
Câu nói đang dang dở bỗng dừng lại. Tiếng khóc rấm rứt tiếp tục nổi lên.
– Em mở cửa ra. Có chuyện gì ra đây rồi hẵng nói? – William mềm mỏng thuyết phục.
– Không, William. Không… – Giọng Khánh An run rẩy. – Nếu anh biết điều em đã làm, anh sẽ không muốn nhìn mặt em nữa đâu.
– Không có chuyện đó đâu, Khánh An. Không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh không bao giờ giận em. Em phải tin tưởng anh. Ra đây với anh, Khánh An.
Một sự yên lặng bao trùm, chỉ có tiếng khóc thút thít trong không gian. William không đợi được thêm nữa. Anh dùng vai đẩy mạnh cho cánh cửa bật mở ra.
Tim anh nhói lên thương xót khi thấy Khánh An ngồi ôm gối thu mình trong góc buồng, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt dàn dụa khắp khuôn mặt, bờ vai gầy không ngừng run rẩy. Không khí trong nhà vệ sinh ẩm thấp lạnh lẽo hơn các nơi khác trong bệnh viện, trên người Khánh An không mặc nhiều đồ, lại ngồi co ro ở đây cả tiếng đồng hồ. Lo lắng cô bị nhiễm lạnh, William không suy nghĩ nhiều ngay lập tức tiến đến bế bổng cô lên, sải bước thật nhanh quay trở lại phòng bệnh.
Về tới phòng, đang định đặt cô ngồi xuống giường đắp chăn giữ ấm, thì Khánh An đã choàng tay ôm chặt lấy cổ anh.
– William, em thực sự… thực sự… đã phản bội anh rồi… – Cô vùi mặt vào ngực anh, tiếng nói đứt quãng.
– Khánh An, không phải anh đã bảo em rồi sao? – William ngồi xuống giường ôm cô vào lòng. – Chuyện đó anh đã không còn nghĩ tới nữa.
– Không! Em đã thực sự phản bội anh, William. – Cô lắc mạnh mái đầu. – Thân thể của em… không chỉ… không chỉ… thuộc về một mình anh…
William nhíu mày, không giấu được sự khẩn trương trong giọng nói:
– Em đã nhớ ra điều gì sao?
Hai bàn tay nắm chặt ngực áo của anh, Khánh An nghẹn ngào, từng từ khó nhọc thốt ra khỏi cổ họng:
– Em nhìn thấy… mình… đã cùng… anh ta… anh ta… ở trên giường…
Không kết thúc nổi câu nói của mình, Khánh An oà khóc, khóc thành tiếng, khóc tức tưởi như một đứa bé con bị lạc mất mẹ.
Những hình ảnh đó kể từ lúc bất chợt hiện ra trong đầu, cứ thế đeo bám ám ảnh, mặc cho cô cố hết sức vẫy vùng dẹp tan chúng đi.
Cơ thể của cô…
Không phải với anh…
Mà là một người đàn ông khác…
Tại sao phải là những hình ảnh này? Những mảnh ký ức đầu tiên…
– Em còn nhớ ra được điều gì nữa không? – William gặng hỏi.
Khánh An lắc đầu, hai bàn tay vẫn túm chặt lấy áo anh không buông, bờ môi không ngừng mấp máy:
– Xin lỗi anh… Xin lỗi anh…
William thở ra nhẹ nhõm. Tuy không phải là điều Khánh An muốn nhớ ra, nhưng ít nhất cô cũng bắt đầu nhớ ra điều gì đó.
– Không sao, Khánh An. Không sao cả. – Anh dịu dàng xoa nhẹ lên mái đầu của cô. – Chuyện đó không quan trọng. Nhớ lại được là tốt rồi.
Sự an ủi của William không làm Khánh An cảm thấy khá hơn chút nào. Dẫu biết rằng mình đã từng bỏ rơi anh vì một người khác, cô chưa bao giờ nghĩ đến mức độ thân mật của mình với người đàn ông kia. Đột nhiên ngày hôm nay khám phá ra mình đã từng chung chăn gối với anh ta, đã từng gần gũi về xác thịt, có cái gì đó trong cô bỗng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Cơ thể này, cô chỉ muốn dành riêng cho một người, một mình anh.
Thật không ngờ cô đã…
Cảm giác kinh tởm dấy lên dồn dập.
Giống như là nước trong đã bị vấy bẩn. Giống như là dấu ấn của sự phản bội đã đóng mạnh xuống.
Không thể thay đổi, cũng không thể xoá nhoà.
Làm sao cô có thể lỡ đối xử với William như vậy?!
– Khánh An, lúc đó em và anh ta… ừm… ừm… – William cố gắng tìm lời vỗ về Khánh An. – … đang… trong mối quan hệ. Làm chuyện đó cũng là dễ hiểu thôi. Em đừng suy nghĩ nhiều quá.
Thốt ra câu “Em và anh ta yêu nhau” quả là không dễ dàng. Rốt cuộc anh vẫn không kìm được mình thay thế hai từ “yêu nhau” bằng cụm “trong mối quan hệ”.
Khánh An quá xúc động để có thể tiếp thu bất kỳ lý lẽ nào. Tiếng nức nở không ngừng đan xen trong lời nói:
– Xin lỗi anh, William… Em thật tồi tệ phải không? Xin lỗi anh…
William không biết phải làm gì hơn ngoài việc ôm chặt lấy người con gái đang co rúm trong vòng tay mình, liên tục thì thầm “Không sao, không sao…” vào vành tai của cô, hi vọng có thể phần nào làm dịu bớt sự dằn vặt đang giày vò hành hạ.
Nhìn Khánh An vật vã thế này, anh thương cô tới nhói lòng. Mọi cảm xúc suy nghĩ rắm rối khác, bao gồm sự lo lắng sợ hãi của bản thân, trong tích tắc trở nên lu mờ. Chỉ một mong mỏi duy nhất hiện hữu trong tâm trí. Đó là mong mỏi cho ký ức của cô nhanh chóng quay trở lại.
Vì anh biết… Một khi ký ức tìm được vị trí của nó, một khi hình bóng của người đàn ông kia xuất hiện trọn vẹn trong trí óc cô, một khi tình cảm của cô dành cho anh ta sống dậy, cô sẽ hiểu rõ hơn lý do cho hành động của mình, và mọi sự giằng xéo giày vò sẽ tự nó biến mất.
—
Chú thích:
[1] Chương 25: Hồi ức của Trần Huy.
[2] Chương 18: Chuyện ngày mai để mai tính.
—