Lo lắng cuối tuần [WORRY ON THE WEEKEND]

English translation below 

Chủ nhật, sau khi đi nhà thờ buổi sáng, tôi có câu lạc bộ sách vào buổi chiều. Đây là một nhóm các chị em phụ nữ ở độ tuổi 20, 30 gặp nhau một tháng một lần ăn trưa, tán phét và thảo luận sách cùng nhau. Từ hôm thứ 7, hai vợ chồng đã thỏa thuận là anh sẽ trông con, cho con ăn khi tôi đi gặp bạn. Vì tầm tôi xong họp nhóm cũng là lúc anh phải dỗ con ngủ chiều, nên chúng tôi đồng ý là tôi sẽ tự đi xe buýt về hoặc nhờ bạn chở về. 

Buổi tối, hai vợ chồng nằm tâm sự. Anh bảo tôi: ‘Không hiểu sao anh cứ thấy lo lắng ngay ngáy không yên.’

Tôi hỏi han: ‘Anh lo về công việc à?’

Anh lắc đầu: ‘Không, anh không nghĩ vậy.’

‘Hay là anh lo ngày mai chăm con một mình?’ – Tôi đoán giùm anh.

‘Không, anh không lo chuyện đó.’

‘Hay là…’ – Tôi ôm cổ anh nghịch ngợm phán – ‘…anh lo em chết.’ Thỉnh thoảng tôi vẫn hay thích nói linh tinh.

Anh phì cười: ‘Yên tâm đi, em không chết được đâu.’

Bỗng dưng giọng anh nghiêm túc hơn: ‘Nhưng anh có lo về em đấy. Không biết mai em sẽ về kiểu gì nếu anh bận cho con ngủ không đi đón em được.’

Chỗ nhà bạn cách nhà tôi cũng không xa lắm, khoảng chừng 5 cây số. Ở đây đi xe buýt rất nhanh lại an toàn, đi lại cũng không phải khó khăn gì. Có mỗi chuyện nhỏ này mà anh cũng phải lo cho vợ. 

Tôi nói để anh yên tâm: ‘Anh đừng lo, đi xe buýt cũng dễ mà. Cùng lắm nhờ ai đó đưa về thôi. Có nhiều chị em cũng đi xe tới đó lắm.’

Anh ậm ừ, nhưng cũng còn lăn tăn lắm.

Hôm chủ nhật, vẫn còn đang dở ăn uống chỗ bạn, tôi đã nhận được tin nhắn của anh: “Anh thấy con có vẻ không muốn ngủ đâu. Khi nào xong em nhắn tin để anh ra đón nhé.”

Vậy là cuối cùng anh lại bon bon chở con đến đón tôi về. 

Buổi tối, cả nhà ấm cúng hưởng thụ ngày nghỉ cuối cùng trước khi bắt đầu tuần mới. Tôi chơi với con và viết blog trong khi anh nấu cơm tối. Nấu cơm xong, anh còn nướng bánh theo nhu cầu thèm đồ ngọt của tôi. Ăn thì tôi thích lắm. Nhưng với ông chồng giỏi làm bánh này, không biết bao giờ tôi mới giảm cân nổi đây! 😭

www.facebook.com/chuyencuangan/

***

[English translation]

On Sunday after church I had my book club. This is where a group of girls in their 20s and 30s meet up once a month to have lunch, chat and discuss about books together. On Saturday we agreed that he would look after and feed the little one while I saw my friends. 

Because the little one’s nap would be at the same time as when I finished, we agreed that I would go home by bus or get a lift from friends. 

In the evening, we lay in bed chatting. He told me: ‘Don’t know why I have been feeling a bit worried.’

‘Are you worried about your work?’ – I asked.

He shook his head: ‘No, I don’t think so.’

‘Or you are worried about looking after Anna on your own tomorrow?’ – I guessed for him.
‘No, I don’t feel worried about it.’

‘Or…’ – I hugged his neck mischievously declaring – ‘…you are worried that I will die?’ I do say random stuff sometimes.

He chortled: ‘Don’t worry. You aren’t going to die.’

Suddenly he sounded more serious: ‘But I do feel worried about you. How are you going to get home tomorrow if I’m busy with Anna’s sleeping and can’t pick you up?’

My friend’s house isn’t too far from my house, about 5 km away. Buses are very safe here so travelling is pretty easy. He even worried about this trivial thing for me. 

I reassure him: ‘Don’t worry. Buses are pretty easy. I can ask someone to give me a lift. There are a few girls driving there.’

He said ok but he didn’t seem to be completely happy about it. 

On Sunday when I was still in middle of eating with my friends, I received a text from him: “I don’t think she is gonna sleep. Let me know once you are done. I will pick you up.”

Finally he drove my little one there to get me home. 

In the evening, we enjoyed our last holiday time before a new week started. I was playing with our little one and writing blog while he was cooking dinner. After cooking, he baked a cake at my demand for sweet stuff. I love eating. But with this husband who is so good at baking, I don’t know when I can lose weight!

***

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!