Lời anh viết về tôi [His writing about me]

English version below

Theo gợi ý của cô bạn thân, tôi bảo anh:

– Em viết nhiều về anh thế rồi. Hay anh viết cái gì về em đi, viết ngắn ngắn cũng được.

Anh có vẻ hơi lưỡng lự:

– Nhưng mà anh không giỏi viết mấy chuyện tình cảm lắm. Viết thiếp cho em thì anh viết được, chứ còn viết blog thì anh thấy không quen lắm.

Anh nghĩ một lúc rồi bảo:

– Hay anh viết dưới dạng ngụ ngôn nhé, anh làm con cóc còn em làm con bươm bướm.

Tôi giẫy nẩy:

– Không, em bảo anh lần trước rồi mà. Em không thích làm động vật.

Biết tính anh, tôi cũng không muốn ép. Tôi xua tay bảo anh:

– Thôi, không cần viết gì đâu anh ạ.

Anh ôm tôi từ phía sau nói thầm vào tai tôi, nhấn mạnh:

– Em không CẦN, nhưng anh MUỐN viết gì đó cho em.

Rồi anh bảo:

– Hay anh viết một bài thơ tặng em nhé.

Tôi nghe thấy hay hay, lập tức quay ra:

– Trước đây anh có học viết thơ à.

Anh lắc đầu:

– Không, nhưng bây giờ thì học.Tẹo anh lấy tuyển tập thơ ra tham khảo.

Tôi chưng hửng có chút nghi ngờ kiểu này không biết bao giờ anh mới viết xong, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ ủng hộ anh. Tối hôm ấy anh lấy tập thơ ra đọc thật, rồi còn đặt mua sách dạy làm thơ. Sau một tuần, anh cho tôi xem bài thơ này đây. Đây là bài thơ đầu tiên của anh. Bài thơ trên tấm thiếp cho ‘Ngày của mẹ’ thực ra là bài thơ thứ hai sau bài này. Tất nhiên anh viết bằng tiếng Anh, đây là bản dịch của tôi.

CÔ ẤY

Tôi biết ơn sự ban phước này:
có người vợ chung hướng niềm tin
người để mà dành chọn đời này.
Người để mà cùng chung lối bước,
nhân đôi trong sự hạnh phúc, và
an ủi trong những ngày tối tăm.

Thật là món quà đầy bất ngờ,
cho người đàn ông không xứng đáng,
một người vợ yêu thương hiền hậu.
Luôn đầy sự nhân từ, chăm sóc
chu đáo ân cần. Một người bạn,
người yêu, người bạn đời mọi lúc.

Nụ cười cô ấy thật là đẹp,
làm bừng sáng mỗi ngày.
Hơi ấm trong vòng tay cô ấy,
là một nơi yên bình.
Tình yêu trong tim cô ấy, hai
bây giờ đập như một.

—–

Lời nhắn:

Nếu bạn muốn đọc bài viết của tôi trên facebook, đây là link tới page của tôi:

www.facebook.com/chuyencuangan/

**********

[ENGLISH VERSION]

Following my friend’s suggestion, I told him:

– I have written lots about you. How about you writing something about me? Even something short is fine.

He was a bit hesitant:

– But I’m not good at writing love stories. I can write cards for you, but writing a blog about those things is not my style.

He thought for a while, then told me:

– How about writing stories with animal characters? I will be a frog and you will be a butterfly.

I wasn’t very impressed with this idea:

– No, I told you last time. I don’t like to be animals.

Knowing him, I didn’t want to force it on him. I shook my hands saying:

– That’s fine. You don’t need to write anything.

He hugged me from behind whispering into my ear, emphasizing:

– You don’t NEED it, but I WANT to write something for you.

Then he said:

– How about writing a poem for you?

I quite liked the idea, immediately turning to him:

– Did you learn to write poems before?

He shook his head:

– No, but I will learn now. I will get the poem book out later.

I was slightly doubting how long he would take to finish it, but I still appeared to be happy and supportive. Later that night he took the poem book out, and even ordered a book about how to write poems. A week later, he showed me this poem. This is officially the first poem he has ever written. The one on the card for the Mother’s Day was actually the second after this one.

SHE

I’m thankful for this blessing:
to have a wife in faith
with whom to spend this life.
One to share this path,
multiply the joys, and
comfort in the dark.

What an unexpected gift,
to an undeserving man,
of this loving, gentle one.
So full of kindness, care
and thought. Friend,
lover, partner for all time.

Such beauty in her smile,
brightening up each day.
Warmth in her arms,
restful place to be.
Love in her heart, two
now beating as one.

—–

P/S: If you want to read my stories on Facebook, this is the link to my page:

www.facebook.com/chuyencuangan/

**********

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!