Luân Đôn nơi em tìm thấy anh – Chương 6: Nồi cháo thịt

Tôi không phải đợi đến tận thứ sáu mới được gặp anh. Anh bị ốm, phải xin nghỉ việc buổi chiều ngày hôm sau. Tôi vừa nghe tin anh nhắn, đã vội vã chạy sang thăm. Bấm chuông, tôi ngó vào tiền sảnh của toà nhà qua lớp kính của cửa ra vào, chờ anh xuất hiện.

Vào phút sau, cánh cửa gỗ bên trong mở ra, anh bước xuống bậc cầu thang trong áo choàng ngủ dày. Nước da của anh, vốn đã rất sáng màu, nay càng trở nên nhợt nhạt hơn. Vừa nhìn thấy tôi, anh đã nở nụ cười nhưng vẫn không giấu hết được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của anh:

– Chào em!

– Chào anh! – Tôi cười đáp lại anh, trong lòng có cảm thấy lạ lùng khi thấy anh trong dáng vẻ này, một dáng vẻ có chút xanh xao tiều tuỵ, rất khác với những lần gặp trước kia.

Anh đưa tôi lên căn hộ của anh nằm ở tầng hai của toà nhà. Chúng tôi ngồi trên ghế sofa đối diện nhau. Tôi có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào. Anh cũng có vẻ lúng túng không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:

– Anh cảm thấy thế nào rồi?

– Nghỉ ngơi một chút, anh thấy cũng khá hơn ban sáng rồi. – Anh nói, giọng nghe có chút yếu ớt hơn thường ngày. – Xin lỗi em vì phải thấy anh trong bộ dạng này.

– Không sao đâu anh – Tôi vội vàng xua tay – Anh bị ốm mà em còn đòi sang quấy rầy. Cám ơn anh để em sang thăm.

Anh cười nụ cười hiền của anh:

– Anh cũng rất muốn gặp em. Anh rất mừng là em đã gửi cho anh tin nhắn ngày hôm qua. Xin lỗi em là anh không thể trả lời ngay được.

– Em hiểu mà. – Tôi lắc đầu – Em chỉ sợ là em đường đột làm anh sợ không muốn gặp em nữa ấy.

– Không. Anh chưa hẹn hò ai bao giờ nên không giỏi mấy việc tình cảm này. Anh muốn có mối quan hệ đặc biệt với em, trên mức bạn bè bình thường. Nhưng hồi hộp quá nên không biết nói thế nào.

Mặc dù tôi không quan trọng việc anh có bạn gái trước kia hay chưa, tôi vẫn cảm thấy thật đặc biệt được làm người đầu tiên của anh.

– Anh chỉ sợ em không thích anh vì anh lớn tuổi hơn em nhiều ấy chứ. – Anh nói tiếp.

Tôi lắc đầu cười khúc khích:

– Cái đấy anh không phải lo. Tiêu chuẩn đầu tiên của mẹ em dành cho người yêu của em là phải lớn tuổi hơn em. Vậy là anh qua được vòng gửi xe rồi đấy.

Mẹ tôi lo con gái mình khổ nên khuyến khích chúng tôi yêu người lớn tuổi hơn. Lý lẽ của mẹ tôi là con trai lớn tuổi hơn thường trưởng thành hơn và sẽ chiều bạn gái hơn. Tôi thì không quan trọng tuổi tác. Nhưng tình cờ mà có được người yêu đạt tiêu chuẩn của phụ huynh thì mọi thứ về phía gia đình nó cũng dễ dàng hơn.

Anh bật cười:

– Vậy thì anh may mắn quá rồi.

Anh đứng dậy, bước tới gần và ngồi xuống cạnh tôi.

– Anh thực sự muốn được dành nhiều thời gian hơn với em, biết nhiều hơn về em.

– Em cũng thế. – Tôi gật đầu mỉm cười.

Chúng tôi cả hai đều cảm thấy thoải mái gần gũi hơn sau khi nói ra được suy nghĩ cảm xúc của mình, không còn sự gượng gạo lúng túng ban đầu.

“Nga ơi, chị tìm được người mà chị muốn chia sẻ cuộc sống cùng rồi” – Sau khi về tới nhà tôi ngay lập tức nhắn tin cho cô em gái tôi ở Việt Nam. Nga kém tôi hai tuổi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, lúc nào cũng như hình với bóng, có gì cũng kể với nhau.

Cái cảm xúc nhung nhớ nóng hổi trong tim tôi chắc chắn là hơn cảm tình cho một người bạn bình thường. Nó là thích, nó là cảm mến, nó là say nắng. Nhưng nếu nói là yêu thì cũng chưa hẳn. Vậy mà nó đủ để tôi quyết định là tôi muốn có một tương lai mãi mãi với anh. Người ta có câu “Yêu là cưới”, còn trường hợp của tôi đây có lẽ nên gọi là “Vừa thích đã muốn sống trọn đời cùng nhau”.

“Là ai vậy? Em hơi ngạc nhiên đấy. Nếu không là em thì là ai. Hihi. Em yêu chị.” – Nga lém lỉnh nhắn lại.

Tối đấy chúng tôi nói chuyện qua Yahoo Messenger. Tôi kể luyên thuyên cho em gái tôi nghe, từng chi tiết nhỏ, từng vẻ mặt, từng cử chỉ, từng lời nói, tất tần tật bất cứ thứ gì tôi có thể nhớ được về anh.

***

Ngày hôm sau, anh vẫn ốm nghỉ việc ở nhà. Tôi lại đến nhà anh. Một phần vì nhớ, một phần vì thương anh ốm mà không có ai ở bên chăm sóc. Tôi nhớ hồi ở nhà mỗi lần tôi ốm, mẹ lại nấu cho nồi cháo thịt. Lúc bị ốm sốt mà được húp một bát cháo thơm phức thì thực không còn gì bằng. Tôi quyết định trổ tài nội chợ đảm đang của mình nấu cháo cho anh ăn.

Ý tưởng thì rất hay nhưng thực hiện lại không hề dễ. Khổ nỗi khi ở Việt Nam tôi có bao giờ đụng đũa nấu nướng bao giờ. Ở đại học, nấu gì cũng cực kỳ đơn giản, toàn mua đồ ăn sẵn về cho vào lò vi sóng. Giờ lên Luân Đôn có cô em gái nên phải chăm vào bếp hơn, nhưng cũng toàn nấu món Việt phiên bản Ngân.

Tìm kiếm hướng dẫn cách nấu trên mạng, cộng với trí nhớ lờ mờ, tôi hì hục bật bếp, cho nước, cho gạo, băm băm, thái thái. Nấu lúc đầu hình như hơi nhiều nước quá, tôi đổ thêm gạo. Lúc sau gạo nở ra lại thành đặc quánh, tôi hì hục cho thêm nước.

Sau một hồi vật lộn, mồ hôi mồ kê nhại, nấu cho hai người mà đủ cho mười người sau cái màn thêm gạo thêm nước. Đã thế cháo không ra cháo, cơm chẳng ra cơm. Thôi thì đã tốn công tốn sức, tôi vẫn bê một bát vào cho anh ăn thử.

Anh ngồi đối diện với tôi ở bàn ăn, vừa nhìn bát cháo, ánh mắt anh lộ vẻ ngạc nhiên:

– Ủa anh tưởng em bảo nấu cháo?

Tôi hơi xấu hổ:

– Đấy là cháo đấy anh. Trông không giống lắm, nhưng mà em nếm thấy cũng được.

– Không, ý anh không phải chê em nấu dở – Anh vội vàng xua tay – Cháo ở bên này thường là yến mạch trộn với sữa. Anh chưa nhìn cháo gạo nấu với thịt bao giờ.

– Vậy xin giới thiệu với anh cháo thịt Việt Nam. – Tôi cười toe toét, đưa tay ra giới thiệu giống kiểu các cô tiếp viên hàng không thường thấy trên các bìa các-tông quảng cáo chào đón khách du lịch tới Việt Nam.

Anh phì cười, rồi hít hà hơi nóng từ bát cháo:

– Em nấu giỏi quá! Ngửi mùi thơm phức. Đây là lần đầu tiên ăn được ăn món Việt Nam đấy.

Tôi lắc đầu lè lưỡi:

– Anh ăn thử đi đã. Cũng là lần đầu tiên em nấu cháo đấy.

Anh cười đưa thìa cháo vào mồm. Tôi nhìn háo hức chờ đợi xem phản ứng của anh với món tôi nấu.

– Em nấu ngon lắm – Ánh mắt anh nhìn tôi đầy trìu mến – Anh toàn một thân một mình ở Luân Đôn trong 6, 7 năm nay. Lần đầu tiên có người chăm sóc anh thế này. Anh thấy cảm động lắm. Cám ơn em nhé.

Tôi sung sướng vì lời khen ngợi của anh, nhe răng cười toe toét. Cũng may mà anh chưa ăn cháo thịt Việt Nam chính gốc bao giờ nên mới thấy cháo của tôi ngon. Không ngờ có ngày tôi lại có thể áp dụng được chiêu Thị Nở dùng để tán Chí Phèo thế này.

– Anh biết là em rất nghiêm túc trong mối quan hệ này chứ?

Hít một hơi dài để lấy can đảm, tôi nói tiếp:

– Hôm qua em bảo với em gái của em là em đã tìm được người mà em muốn dành trọn đời với.

Lại một lần bốc đồng nữa. Gạt đi tất cả các suy nghĩ của lý trí, nào là con gái nên để con trai chủ động, nào là không nên vồ vập tạo áp lực, tôi nói ra hết cảm xúc của mình. Tôi muốn anh biết được thành ý nghiêm túc của tôi.

Anh nhìn tôi có chút ngạc nhiên, có vẻ như là vẫn đang suy nghĩ về cái tôi nói. Sau một vài phút yên lặng, anh nói:

– Anh rất vui vì em nghiêm túc. Anh cũng có ý định nghiêm túc trong mối quan hệ. Anh không hề có ý định chỉ hẹn hò chơi.

Ngừng một chút, anh nói tiếp:

– Đúng là anh có cảm giác rất đặc biệt với em. Nhưng mà anh vẫn chưa sẵn sàng để mà hứa hẹn một tương lai  chắc chắn. Anh nghĩ là anh cần một ít thời gian.

Trong lòng tôi có chút hơi hụt hẫng. Anh vẫn chưa sẵn sàng để gắn kết lâu dài như tôi. Nhưng tôi biết chúng tôi mới quen nhau hơn nửa tháng, nói chuyện chính thức mới vài ba lần, hẹn hò được có một lần, để đòi hỏi anh dành trọn cả đời với mình là điều không tưởng. Tôi may mắn là anh chưa bị tôi dọa chạy mất dép ấy chứ. Tôi có thể đợi.

– Anh để em rửa bát cho, anh vẫn còn ốm mà. – Thấy anh đứng lên chuẩn bị dọn bát đĩa, tôi nhanh tay giành phần.

– Cám ơn em. Vậy để anh giúp em lau khô nhé. – Anh cười theo chân tôi đi vào căn bếp nhỏ ở cuối  phòng ăn, được khéo léo ngăn cách bằng một bức tường với cửa kính rộng.

Tôi vặn nước chảy xuống bồn rửa. Anh đứng cạnh nhìn tôi loay hoay kỳ kỳ cọ cọ. Có cái nào rửa xong, anh lại lau khô xếp vào trong tủ bát đĩa. Mỗi lần anh rướn người qua với đồ đã rửa, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của anh gần bên cạnh tôi. Tim tôi lại đập mạnh liên hồi.

– Vậy bây giờ em là gì của anh? – Tôi hỏi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống cái bồn rửa. Tôi thấy mặt mình nóng ran. Cũng may mà không có gương trước mặt, không thì tôi sẽ phải thấy hai cái má đỏ ửng vì xấu hổ của mình.

Anh bỏ cái đĩa đang lau dở xuống, đưa mắt nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được anh cũng hồi hộp lúng túng không khác gì tôi. Giọng anh vẫn còn hơi khàn khàn, nhưng trong giây phút này nghe như tiếng nhạc thánh thót êm dịu bên tai tôi:

– Em làm bạn gái anh chứ?

– Vâng. – Tôi nói lí nhí, bẽn lẽn gật đầu.

Một niềm vui sướng nhẹ nhàng lan toả trong lòng tôi. Vậy là chúng tôi lại thêm một bước gần nhau hơn.

***

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!