Luân Đôn nơi em tìm thấy anh – Chương 9: Tìm kiếm hạnh phúc ở đâu?
Anh ngồi cạnh tôi trên ghế sofa, yên lặng suy nghĩ về cái tôi vừa nói. Chân mày anh hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Anh có đôi mắt sáng rất thông minh, cặp kính dày càng mang lại vẻ thông thái. Cách nói chuyện tự tin nhưng không kém phần thân thiện của anh luôn khiến người đối diện bị thuyết phục hoàn toàn bởi những lời anh nói. Những lúc tập trung thế này trông anh càng nam tính thu hút hơn với vẻ trưởng thành nghiêm túc.
‘Cám ơn em đã chia sẻ với anh. Anh rất cảm động.’ – Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Anh nắm lấy bàn tay tôi đặt cạnh anh:
‘Em soi thẳng vào tâm trí anh, thử thách các thái độ quan điểm của anh, giúp anh nhận ra những thiếu sót trong suy nghĩ của mình.’
Tôi không ngờ lời tôi nói lại tác động mạnh tới anh như thế. Tôi chỉ có ý định chia sẻ với anh những suy nghĩ của tôi sau cuộc gặp mặt với người bạn sáng nay.
—
Cherry là đội trưởng đội cầu lông của tôi ở đại học. Chúng tôi làm bạn từ những ngày đầu tiên nhập học. Sau đó lại chung căn hộ trong năm học cuối và trở nên rất thân thiết. Tôi vẫn cố giữ liên lạc và thường xuyên gặp mặt sau khi chuyển lên Luân Đôn. Sáng nay chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê nằm gần khu phố Trung Hoa giữa trung tâm thành phố.
Đây là một trong những khu phố Trung Hoa lớn nhất thế giới, nổi tiếng vì không khí sôi động đặc biệt gần những ngày lễ Tết. Sáng chủ nhật, mặc dù vắng vẻ hơn thường ngày, nhưng vẫn không thiếu người đi lại. Các cửa hàng, tiệm bánh, siêu thị Trung Hoa bắt đầu rục rịch mở cửa, chuẩn bị cho một buổi ngày bận rộn. Ở đầu khu phố, cánh cổng đầu rồng đỏ cao ngất ngưởng được gắn đèn neon rực rỡ chuẩn bị cho dịp Giáng Sinh. Lồng đèn đỏ treo lủng lẳng dọc khắp con đường, mang lại cái không khí lễ Tết rạo rực.
‘Tớ thật là mừng cho cậu.’
Chery gần như nhẩy cẫng lên khi nghe tôi thông báo tôi đã có bạn trai. Tôi vẫn còn rất lạ tai với từ ‘bạn trai’, mặc dù nghe thấy thích thích.
‘Anh ấy tên là gì? Người nước nào? Các cậu hẹn hò bao lâu rồi?’ – Cherry tấn công tôi với những câu hỏi dồn dập, không che giấu sự nôn nóng tò mò.
Cherry vẫn như trước kia, nhiệt tình, hồ hởi, môi lúc nào cũng nở một nụ cười thật dễ thương như nắng mùa xuân. Cherry là người gốc Hồng Kông, di cư sang Anh cùng cha mẹ khi cô mới 7 tuổi. Khác với nhiều người Châu Á khác lớn lên ở đây chỉ muốn chơi với người bản xứ để cố hoà nhập, Cherry thân thiện với tất cả mọi người. Ở đại học cô bạn luôn mời tôi tham gia vào các hoạt động vui chơi tiệc tùng để giúp tôi hoà nhập.
‘Cậu từ từ đã nào.’ – Tôi cười xì xụp hút một ngụm nước xoài và chanh leo đá mát lạnh.
‘Từ từ là thế nào. Cậu kể đi chứ. Tớ háo hức quá cơ.’ – Cherry hơi nhướn người về phía trước chờ đợi, mái tóc dài xoăn tự nhiên đổ lên vai cô.
Đặt cốc nước xuống, tôi bắt đầu kể:
‘Anh ấy tên là Simon, 28 tuổi…’
‘Vậy là lớn tuổi hơn mình cũng nhiều, chắc là phải trưởng thành lắm nhỉ.’ – Cherry chen ngang.
‘Ừ, tớ thấy anh ấy cũng người lớn.’
Cherry tiếp tục hỏi:
‘Các cậu gặp nhau ở đâu? Bao lâu rồi?’
‘Gặp nhau ở nhà thờ, cũng mới gần đây thôi, chắc khoảng được ba, bốn tuần gì đấy. Nhưng mới đi chơi lần đầu từ Chủ Nhật tuần trước rồi anh ấy hỏi tớ làm bạn gái luôn.’
‘Chà chà, đánh nhanh vậy, là sét đánh hả?’
Tôi bật cười:
‘Thì cũng có chút nhanh. Nhưng mà tớ còn nhanh hơn anh ấy nhiều. Tớ đã bảo anh ấy là tớ muốn sống trọn đời với anh ấy rồi cơ.’
‘Trời!?’ – Cherry trợn mắt – ‘Sao cậu liều vậy? Không sợ anh ấy chạy mất dép hả?’
Phản ứng của Cherry không có gì là lạ. Ở Việt Nam, tìm hiểu với ý định cưới xin ngay từ đầu là bình thường. Tuy nhiên ở các nước phương Tây, hẹn hò là một chuyện còn cưới xin lại là một chuyện khác. Người phương Tây thường thích quen cho biết một vài năm, rồi chuyển vào sống chung để biết lối sống của nhau rồi sau đó muốn cưới xin gì rồi mới tính. Độ tuổi kết hôn trung bình của họ cao hơn ở Việt Nam rất nhiều, thường là khoảng đầu ba mươi. Chính vì thế cái suy nghĩ của tôi có thể nghe rất điên rồ đối với nhiều người trong văn hoá này.
‘Anh ấy không chạy mất, thế mới hợp tớ được.’ – Tôi lè lưỡi.
Cherry lắc đầu không tin nổi độ táo bạo của tôi.
‘À mà anh ấy làm nghề gì?’
‘Anh ấy làm trong ngân hàng đầu tư.’
‘Oà, kinh vậy!’ – Cherry tròn mắt thán phục.
Ngân hàng đầu tư xưa nay vẫn là một trong những ngành rất ‘hot’ ở Luân Đôn với mức lương bổng cao nhất trong tất cả các ngành nghề. Những người trực tiếp làm giao dịch trên thị trường kiếm ít là vài trăm nghìn bảng, nhiều có thể lên tới triệu bảng một năm. Những người làm hậu phương như anh, mặc dù không đạt tới con số đấy, cũng có lương bổng khá ổn định. Để xin vào ngành này không dễ, đều phải là những người giỏi từ các trường đại học hàng đầu, đánh bại hàng trăm, hàng nghìn các đối thủ nặng ký khác.
Từ lúc quen anh tới giờ tôi chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về công việc của anh. Tuy nhiên lời thán phục của Cherry bỗng dưng làm chút hãnh diện loé lên đâu đó trong tôi.
Tôi giật mình.
Cảm giác này là sao?
Tôi tự cảm thấy thật xấu hổ với bản thân mình, xấu hổ với anh.
Vì sao ư?
Vì đấy là giây phút tôi nhận ra rằng một cách vô thức tôi đã để lòng tự hào của mình lên công việc của anh. Trong giây phút này anh đã trở thành vỏ bọc ngoài cho tôi. Lúc này anh không chỉ đơn giản là Simon, mà anh là một bạn trai với công việc tốt để tôi khoe với người khác. Nếu anh không làm ở ngân hàng đầu tư, nếu anh làm cái gì đấy mà không được xã hội coi trọng hoặc không có công ăn việc làm, liệu tôi có xấu hổ vì anh không?
Tôi muốn yêu anh không tính toán. Tôi muốn yêu anh không kể anh làm nghề gì, dù anh giàu hay nghèo, dù anh là người Anh hay người Việt. Nếu tôi đã không màng, tôi sẽ không có cảm giác hãnh diện hay xấu hổ về nghề nghiệp của anh. Tôi biết nó chỉ là cảm giác trong nhất thời. Nhưng tôi không muốn để cái cảm giác này phát triển, vì nó có thể dễ dàng lấn át tâm trí tôi lúc nào không hay.
—
‘Em chỉ muốn chia sẻ những cảm xúc không hay của em và suy nghĩ của em về vấn đề này’ – Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh – ‘Em muốn anh biết là em không quan trọng là anh làm nghề gì. Thậm chí nếu anh bị mất việc, em vẫn sẽ luôn ở bên anh chung vai đi qua khó khăn. Thế nên đừng bao giờ lo lắng quá về công việc hay bất cứ thứ gì.’
Anh nhìn tôi ánh mắt rất xúc động:
‘Cám ơn em đã cho anh một tình cảm thật đẹp, thật thuần khiết.’
Anh đứng dậy, bước ra phía cửa sổ, ánh mắt trở nên xa xăm hơn:
‘Nhưng em còn làm anh nhận ra một điều quan trọng về bản thân mình.’
Tôi vẫn yên lặng nghe anh nói.
‘Mặc dù anh không có chủ ý, nhiều lúc anh vẫn có chút tự hào về công việc của mình. Em làm anh nhận ra điều này.’
Ngừng một chút, anh nói tiếp:
‘Nếu một người để công việc định nghĩa giá trị của mình, khi gặp một người khác thành công hơn, anh ta sẽ đánh mất đi sự tự tin vì thấy mình không bằng ai. Và khi mất đi công việc, anh ta sẽ đánh mất đi giá trị của bản thân mình. Anh sẽ không thể có được hạnh phúc lâu dài nếu anh dùng công việc định nghĩa giá trị của anh.’
Lời anh nói làm tôi nhớ tới câu chuyện tôi từng nghe qua về một người đàn ông cố đi tìm hạnh phúc của mình. Lúc đầu anh ta nghĩ tụ tập tiệc tùng là có cái vui. Anh ăn chơi được vài ba năm thì thấy cuộc sống thật nhàm chán chẳng có cái gì. Sau những cuộc vui anh ta chỉ còn lại sự trống rỗng.
Anh nghĩ chắc là anh cần một sự nghiệp. Anh ta cố gắng chăm chỉ làm ăn. Sau mười năm, anh ta trở thành một ông chủ giàu có, có của ăn của để, người người kính trọng. Nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy không hạnh phúc, có nhiều tiền mà không biết để làm gì. Anh vẫn thấy trống rỗng.
Anh nghĩ có lẽ anh cần một người vợ. Thế rồi anh nhanh chóng tìm được một cô gái xinh đẹp đảm đang. Anh yêu cô ấy rất nhiều. Hai người sống rất hạnh phúc. Thế rồi đùng một cái, vợ anh mắc bệnh nặng qua đời. Anh suy sụp. Cuối cùng anh lại trắng tay. Cuộc đời anh vẫn trống rỗng.
Có lẽ những câu chuyện kiểu này chắc không có gì xa lạ. Không có gì trên thế gian này là tồn tại mãi mãi. Nếu tôi đặt niềm hạnh phúc của tôi vào những thứ bên ngoài nghe danh tiếng, tiền bạc, vẻ ngoài, sự nghiệp, tôi sẽ không bao giờ tìm được hạnh phúc. Bạn bè người thân có thể đem lại cho tôi hạnh phúc, nhưng ai đảm bảo được là họ sẽ ở mãi bên tôi trong cái thế giới mà sinh lão bệnh tử là cái vòng tuần hoàn không thể tránh được.
Chính vì thế mà tôi cần có Chúa để dẫn đường cho tôi, cho tôi sức mạnh. Chúa không bao giờ thay đổi. Tìm kiếm ở nơi Chúa, không giống như những thứ mong manh khác, sẽ có được hạnh phúc và sự bình yên mãi mãi. Một người hạnh phúc thì sẽ có niềm vui để chia sẻ cho người khác, và có năng lượng để quan tâm tới người khác.
‘Anh không muốn để công việc hay bất cứ thứ gì trên thế gian này định nghĩa bản thân mình.’ – Anh bước lại gần nắm tay tôi – ‘Anh muốn có sự tự tin và hạnh phúc từ Chúa.’
Tôi biết anh và tôi suy nghĩ rất giống nhau. Tôi siết chặt tay anh:
‘Em cảm thấy Chúa vẫn đang chỉ dẫn cho em, soi sáng trái tim em. Em thật biết ơn là Chúa đã mang em tới Luân Đôn, cho em gặp anh.’
Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Hơi ấm của anh bao bọc lấy tôi.
‘Anh cũng rất biết ơn là Chúa đã mang em đến cho anh. Anh cảm thấy cùng với em anh sẽ luôn có thể tiến tới phía trước thay vì rơi vào bế tắc.’
Cảm giác xúc động dạt dào dâng lên trong tim. Nước mắt tôi trào ra hai bên khoé mắt. Chưa bao giờ tôi có một mong muốn mãnh liệt như thế này:
‘Em muốn làm cho anh hạnh phúc. Em muốn cùng anh tiến tới tương lai với sự dẫn đường của Chúa.’
Anh ôm tôi chặt hơn.
Trong giây phút này đây, tôi biết rằng Chúa đã cho mối quan hệ của chúng tôi một nền tảng vô cùng vững chắc. Tôi có niềm tin vô cùng mạnh mẽ vào một tương lai hạnh phúc. Vì tôi tin rằng Chúa đang chỉ đường cho chúng tôi, cho chúng tôi sức mạnh để thay đổi trở nên tốt đẹp hơn và làm cho nhau hạnh phúc.
***
Câu chuyện của hai anh chị thực sự làm em cảm động, và làm em nhớ đến một lời khuyên e đã đọc được ở đâu đó, rằng một người đàn ông hỏi làm sao anh ấy có thể lấy được một người vợ tốt, và anh ấy nhận được câu trả lời là, hãy lấy cô gái đầu tiên con gặp khi bước vào nhà thờ.
“Chúa đã cho mối quan hệ của chúng tôi một nền tảng vô cùng vững chắc.” – Em rất thích câu này.
Chị rất cám ơn em rất nhiều đã đọc câu chuyện chị viết và để lại lời nhắn nha. Hồi ký này chị viết như là kỷ niệm lưu giữ. Chị rất vui là có người thích đọc nó. 🙂 <3