Luân Đôn nơi em tìm thấy anh – Chương 8: Học yêu
Cố tránh các đoàn khách du lịch tụ tập chụp ảnh cầu Tháp Tower Bridge và cung điện cổ Tower of London, tôi bước nhanh gần như chạy từ trạm tàu điện ngầm Tower Hill. Con đường đã trở nên quá đỗi quen thuộc chỉ sau một tuần vì gần như ngày nào tôi cũng qua nhà anh. Khác với mọi lần, lần này anh đứng đợi tôi ở bên ngoài toà nhà.
‘Sao anh lại ở ngoài này? Gió mạnh lắm đó.’ – Tôi tiến tới gần, lo lắng hỏi.
‘Em đừng lo. Chắc là do nghỉ ngơi và đi ngủ sớm tối hôm qua mà hôm nay anh cảm thấy khỏe lên rất nhiều.’ – Để chứng minh cho tôi thấy, anh tinh nghịch giơ tay lên làm thành hình chữ U, giống như các vận động viên thể hình.
Tôi cười phá lên: ‘Em biết là anh khỏe hơn rồi. Nhưng khỏe cũng phải lên nhà chứ.’ Tôi quay người hướng về phía cánh cửa, chờ anh mở khoá.
‘Không vội, còn một việc phải làm trước.’
Tôi ngước nhìn anh thắc mắc: ‘Việc gì?’
‘Đi siêu thị.’ – Anh nắm lấy tay tôi bước đi về hướng ngược lại – ‘Anh muốn đi siêu thị mua đồ nấu ăn cùng em.’
Nhanh chóng định thần sau cái nắm tay bất ngờ của anh, tôi mỉm cười, rảo bước nhanh theo bước chân anh, lòng thấy ấm áp lạ lùng.
Siêu thị Waitrose cách nhà anh chỉ mười phút đi bộ. Siêu thị nằm ngay cạnh vũng tàu thả neo Thánh Catherine. Đằng sau cánh cổng sắt lớn với huy hiệu hình bánh lái, ánh đèn của các nhà hàng quanh vũng tàu sáng lấp loá. Trước đây tôi cứ tưởng huy hiệu này là hình bánh lái của con tàu thật. Sau này tôi mới biết rằng thực ra nó được làm theo hình của dụng cụ tử hình thời cổ xưa. Chuyện kể rằng vào thế kỷ thứ tư, Catherine, 18 tuổi, là một quận chúa xinh đẹp có học vấn uyên bác và có niềm tin mãnh liệt vào Chúa. Chứng kiến sự tàn bạo của hoàng đế Maxentius lúc bấy giờ, cô đã thẳng thắn lên tiếng chỉ trích. Hoàng đế giận dữ và bắt giam tra khảo cô. Cô vẫn kiên quyết không thay đổi suy nghĩ của mình. Thấy không thể thay đổi cô bằng ngục tù, hoàng đế chuyển sang cầu hôn cô. Cô thẳng thừng từ chối lời cầu hôn này. Hoàng đế giận dữ ra lệnh xử tử cô trên dụng cụ tử hình có hình bánh lái. Tuy nhiên khi cô vừa đụng vào, cả cái bánh lái bị vỡ vụn ra. Sau đó cô được xưng tụng thành ‘Thánh’. Chính vì thế tên của Thánh Catherine luôn đi cùng với hình ảnh của bánh lái để tưởng nhớ tới sự quả cảm của cô quận chúa xinh đẹp tài ba này.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới siêu thị. Ở siêu thị cái gì cũng có. Đủ các thể loại đồ ăn được xếp trên các kệ cao ngất gần chạm tới trần nhà. Tôi thích nhất là khu vực bán bánh mì. Mùi bánh mới ra lò lúc nào cũng thơm nức cả mũi.
‘Tối nay em định nấu món gì?’ – Anh hỏi nhặt cái giỏ ở cửa siêu thị.
‘Anh thích ăn món gì?’ – Tôi hỏi lại anh.
‘Anh chỉ không thích ăn hải sản thôi. Còn đâu món gì anh cũng thích.’
Tôi suy nghĩ rồi nói: ‘Vậy em làm món thịt bò xào hành và giá đỗ nhé. Món yêu thích của em.’
‘Nghe rất thú vị. Anh chưa bao giờ nấu giá đỗ. Em làm anh tò mò đấy.’
‘Anh chưa nấu giá đỗ bao giờ?’ – Tôi tròn mắt kinh ngạc.
‘Ừ, có mua anh cũng không biết nấu thế nào’
Anh nói tôi mới biết người Anh không sử dụng giá đỗ để chế biến đồ ăn. Giá đỗ là một nguyên liệu rất đặc trưng Châu Á. Nhiều siêu thị nhỏ thậm chí còn không bán.
‘Dễ lắm. Tẹo em chỉ cho anh xem.’
Vậy là tôi có dịp giới thiệu cho anh biết nhiều hơn về ẩm thực Châu Á. Tôi tự dưng thấy một chút trọng trách trên người, khai thông cho anh về một góc ẩm thực lớn trên thế giới. Tôi cũng thấy buồn cười là cái trọng trách này lại rơi trên vai tôi, một con bé vốn mù nấu ăn.
—
‘Anh thái thế này được chưa?’ – Anh hỏi ngó sang phải rồi ngó sang trái quan sát độ dày của miếng hành tây.
Bỏ thịt vừa thái sang một bên, tôi bảo anh: ‘Hơi bị dày anh ạ.’
Anh cặm cụi thái miếng mỏng hơn: ‘Thế này được chưa em?’
‘Hừm…hơi bị mỏng quá rồi.’ – Tôi vẫn chưa hài lòng.
Anh lại hì hục căn ke: ‘Thế này thì sao?’
Ngắm nghía một lúc, tôi cười giơ ngón tay cái: ‘Ổn anh ạ. Em cho anh 8 trên 10 điểm.’
‘Ơ, anh cắt theo đúng tiêu chuẩn từng milimet của em thế này mà em cho có 8 điểm.’ – Anh khiếu nại.
‘Em là cô giáo khó tính mà.’ – Tôi lè lưỡi. – ‘Em không bao giờ cho điểm 9, điểm 10. Điểm 8 là cao rồi đó.’
Anh bật cười với cái lí lắc của tôi.
‘Hôm qua anh vừa bảo với sếp của anh là anh không muốn đi New York nữa.’ – Anh nói tay vẫn thái hành tây đều đều.
Tôi đang đổ dầu ăn vào chảo, quay người ra phía anh: ‘Vì em à?’
‘Ừ vì em.’ – Anh dừng tay nhìn tôi cười – ‘Anh thấy rất vui có thể lên kế hoạch trong tương lai với em.’
Tôi thấy rất cảm động vì anh muốn ở lại Anh Quốc vì tôi. Xem ra anh thực sự rất nghiêm túc với tôi.
‘À, anh đặt vé nhạc kịch cho vở “Bóng ma trong nhà hát” cho thứ ba tuần sau rồi đấy.’
Chúng tôi định là thứ ba tuần sau sẽ dành cả ngày để đi chơi cùng nhau, để mừng tôi thi xong và cũng coi như là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên sau khi trở thành bạn trai bạn gái. Hôm trước cùng nhau nghe bài “Think of me” (“Hãy nghĩ về em”), anh đề xuất đi xem vở nhạc kịch này.
‘Bao nhiêu tiền vậy anh? Em sẽ chuyển tài khoản trả anh.’
Tôi rất không thích nói tới chuyện tiền nong. Nó quá thực dụng, quá trần trụi. Vé xem nhạc kịch thường ít nhất cũng phải 20 tới 30 bảng (600,000 tới 900,000). Đây là một khoản tiền khá lớn đối với tôi, bằng ba, bốn bữa ăn của chị em tôi. Nhưng tính tôi vốn không thích nhờ vả, dựa dẫm vào ai. Vả lại tôi không muốn anh nghĩ tôi thoải mái dùng tiền của anh. Lần trước đi ăn anh cũng trả cho tôi rồi.
Anh quay hẳn người ra đối diện tôi: ‘Anh cũng định nói với em về chuyện này. Anh vốn không thích nói về tiền nong, và cũng không biết phải nói thế nào.’
Ngừng một chút, anh nói tiếp: ‘Em hãy để anh trả cho những lần chúng mình đi cùng nhau. Anh đã đi làm 6, 7 năm, còn em mới ra trường. Anh đã từng trải qua rồi nên rất hiểu cảm giác và hoàn cảnh của em. Anh nhớ hồi anh mới ra trường cái gì cũng thấy đắt, rất vất vả khó khăn.’
Tôi rất xúc động trước lời đề nghị của anh, nhưng vẫn còn cảm thấy rất ngại nên lúng túng không biết nói gì. Thấy tôi vẫn còn lăn tăn, anh cố thuyết phục thêm:
‘Em đừng áy náy. Hay em nghĩ thế này nhé. Nếu sau này em trở thành vợ anh, không phải tiền của anh cũng là của em sao. Còn nếu chúng mình không đến được với nhau, với anh nó cũng không phải là một tổn thất gì nếu anh trả cho em, nhưng với em nó sẽ là một gánh nặng lớn nếu cái gì cũng chia đôi. Kể cả nếu em chỉ là một người bạn, anh cũng không muốn em phải cảm thấy khó khăn.’
Lời anh nói nghe thật là bùi tai. Tôi cũng không muốn vì hoàn cảnh của mình mà không thể làm những thứ mà anh muốn. Tôi quyết định bỏ cái tôi cá nhân kiêu hãnh sang một bên và chấp nhận lời đề nghị của anh.
—
‘Anh gấp thế này được chưa?’ – Anh nói chỉ vào cái áo phông được gấp phẳng phiu.
Cái màn gấp áo phông này là bắt nguồn từ cái tính xét nét của tôi. Sau khi ăn cơm tối xong, thấy chồng quần áo mới khô anh gấp để trên ghế cái to cái bé lộn xộn, tôi chẹp chẹp lắc đầu chê bai: ‘Anh gấp quần áo thế này không đúng cách rồi.’
‘Vậy hả? Anh kém mấy vụ này lắm.’
Tôi lại lên hứng làm cô giáo: ‘Để em chỉ cho anh cách gấp đúng, đảm bảo vừa đẹp vừa gọn gàng.’
Nói rồi tôi lấy một cái áo gấp làm mẫu cho anh xem. Ngày xưa ở nhà tôi giỏi môn thủ công lắm, gấp này gấp kia rất đúng kiểu. Tôi cũng rất thích nhìn quần áo được gấp đẹp mắt. Tôi thấy anh có vẻ không có đặc biệt chú trọng thẩm mỹ gấp như tôi. Cái nào anh cũng gấp quáng gấp quàng cho gọi là gấp.
Tôi vẫn là cô giáo khó tính. Anh lúi húi bắt chước tôi. Anh gấp ba lần rồi mà tôi vẫn không vừa ý. Lần này tôi nhìn ngắm một hồi, rồi gật gù:
‘Cũng gần được rồi. Em cho anh 8…’
Không để tôi nói hết câu, anh nhanh chóng cướp lời: ‘8 trên 8, điểm tối đa’, rồi anh đưa cả hai tay lên reo mừng như vừa chiến thắng một môn thi đấu thể thao nào đấy: ‘YAY, anh thật giỏi quá!’.
Tôi bật cười trước màn tự cho thang điểm tự khen mình của anh.
Trời càng lúc càng lạnh. Đặc biệt là buổi tối, cái lạnh càng trở nên cắt da cắt thịt hơn. Bên ngoài gió vi vút thổi đập mạnh lên lớp cửa kính như thể cố thâm nhập vào căn hộ ấm cúng này. Tôi nằm bò lăn bò toài trên sàn nhà, còn anh thì ngồi cạnh tôi dựa lưng lên ghế sofa. Chúng tôi có thể cũng nhau nói chuyện hàng giờ không biết chán, từ những chuyện vặt vãnh hàng ngày cho đến cảm xúc suy nghĩ sâu sắc. Tôi không chỉ khám phá ra nhiều thứ về anh, mà còn về chính bản thân mình.
Tiếng Anh của tôi đủ để học tập để làm việc giao tiếp. Tuy nhiên tôi luôn cảm thấy khó để mà đùa bằng tiếng Anh. Dù sao ngôn ngữ thứ hai nó cũng không được như tiếng mẹ đẻ. Với lại cái hài hước nó cũng phải tùy theo văn hóa nữa. Chính vì thế từ lúc sang Anh tôi tự dưng lại trở thành người nghiêm túc. Vậy mà tôi không ngờ chúng tôi lại có vô khối các chuyện hài hước để nói với nhau. Anh làm tôi cười sặc sụa với những câu nhận xét, những lập luận dí dỏm. Còn tôi cũng không thiếu những lần khiến anh phải bật cười với những câu nói bông đùa của tôi.
Gió vẫn tiếp tục thổi. Thỉnh thoảng cánh cửa trước ban công rung lên nhè nhẹ. Ánh đèn đường vàng hiu hắt xuyên qua lớp kính rọi vào một góc phòng.
‘Em có biết là em rất xinh đẹp không.’ – Anh bất chợt lên tiếng, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi.
Hơi bất ngờ trước lời khen ngọt ngào của anh, tôi bỗng dưng cảm thấy thẹn thùng e ấp như một cô bé mới lớn. Tôi vốn không phải là người chăm chút nhiều cho vẻ ngoài. Tôi không môi son má phấn, không chải chuốt cầu kỳ. Tôi chưa bao giờ cho rằng ngoại hình của mình có gì nổi trội hơn người bình thường. Vậy mà khi ở cạnh anh, ánh mắt dịu dàng anh dành cho tôi luôn khiến tôi cảm thấy mình là một cô gái xinh đẹp nhất trên trần gian này.
Nhìn tôi một lúc, anh cất giọng nhẹ nhàng:
‘Anh có thể hôn em được không?’
Sự từ tốn ân cần trong câu hỏi của anh, ánh mắt trìu mến anh dành cho tôi khiến tôi cảm thấy mình như một nàng công chúa mà chàng hiệp sỹ vẫn ngày thương đêm nhớ âm thầm ngưỡng mộ và cuối cùng đã đủ can đảm để trao cho nàng một nụ hôn. Tôi rất mừng là anh hỏi tôi, cho tôi thời gian suy nghĩ, cho tôi thời gian chuẩn bị tinh thần. Tôi thực không biết liệu mình có sẵn sàng cho một nụ hôn hay không. Nhưng tôi cũng không biết thế nào mới là sẵn sàng. Cái tò mò nó đánh bật hết tất cả các suy nghĩ mông lung khác.
Tôi cười gật đầu. Bỗng nhiên cũng cảm thấy thật là hồi hộp.
Anh tiến tới gần nắm lấy tay tôi.
‘Em không biết nên nhắm mắt hay mở mắt thì tốt hơn?’ – Tôi ngu ngơ hỏi.
Anh suy nghĩ rồi nói: ‘Anh nghĩ là nhắm mắt chắc sẽ đỡ mất tập trung hơn.’
‘Em thấy kính có vẻ vướng víu. Hay mình bỏ kính ra?’ – Tôi vẫn tiếp tục thảo luận về các thứ cần phải chuẩn bị trước khi ‘vào cuộc’.
Chúng tôi loáy hoáy bỏ kính ra một bên. Anh cận 8 độ, bỏ kính ra gần như không nhìn thấy gì. Mắt tôi thì khá hơn, ngót nghét 2.5, nhìn gần may ra còn thấy. Nhưng mà dù gì cũng là nhắm mắt, có gì đâu mà cần nhìn.
Tôi nhắm tịt mắt chờ đợi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của anh gần tôi hơn.
Môi anh chạm lên môi tôi.
Nhẹ nhàng. Mềm mại. Nâng niu.
‘Cộp, cộp’ – Tiếng răng của chúng tôi va vào nhau, theo sau bởi tiếng la của tôi: ‘Á!!’
Anh cuống quýt: ‘Em có sao không?’
‘Em không sao!’ – Tôi xua tay – ‘Chỉ có điều em thấy hơi… là lạ, không như em vẫn nghĩ’ – Tôi thật thà.
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút suy nghĩ: ‘Ừ anh cũng cảm thấy hơi là lạ.’
‘Em thấy hơi…’ – Tôi dừng lại cố tìm từ diễn tả – ‘hơi… nhiều răng quá.’
Anh phì cười với cái lối miêu tả không mấy mỹ miều của tôi: ‘Chắc là do mình hôn không đúng cách?’
Tôi nhanh nhẩu đề xuất: ‘Em thấy mình nên tham khảo youtube về cách hôn.’
Thời buổi bây giờ, đúng là cái gì mà không biết thì cứ YouTube hoặc Google.
‘Ừ, thôi để lần sau vậy. Anh sẽ nghiên cứu trước xem thế nào.’ – Anh gật đầu đồng ý.
Tôi không ngờ là hôn nhau mà cũng khó thế. Vẫn tưởng cứ môi chạm môi là được, ai dè không đơn giản như thế, phải nghiên cứu tìm hiểu bài bản mới được. Đúng là cái gì cũng phải học thì mới biết được.
Vậy là nụ hôn đầu đời của tôi kết thúc như vậy đấy. Không nồng nàn, không cháy bỏng, nhưng nó để lại một ký ức thật dễ thương về quá trình ‘học yêu’ của chúng tôi.
***
www.facebook.com/chuyencuangan/
Đáng yêu chớt mất thôi chị ơiiii
Ui cảm ơn em năng đọc năng comment ❤️❤️❤️.
dễ thương ghê, “too much teeth” 😀 😀 😀