Một buổi tối ngủ quên [One evening when I fell asleep early]
Tối hôm qua tôi nằm cho con ti mệt quá ngủ quên mất. Sáng gần 7h bắt đầu lơ mơ tỉnh giấc, nghe thấy tiếng chồng lọ mọ dưới nhà. Hình như anh vẫn còn ở nhà. Bỗng dưng cảm thấy nhớ chồng ghê gớm. Tối nào cũng phải luyên thuyên nói chuyện một hồi lâu mới ngủ. Thế mà tối qua ngủ quên chẳng có thời gian mà chuyện trò.
Tôi bật dậy, chạy như bay xuống nhà, lếch thếch trong cái váy ngủ, đầu tóc thì bù rù, cái bịt mắt vẫn còn chưa kịp tháo treo lơ lửng trên đầu. Chỉ sợ không kịp gặp anh trước khi anh ra khỏi nhà. Chồng đang lúi húi chuẩn bị khăn áo gì đấy. Vừa thấy tôi, mắt anh sáng lên, giọng nói ngạc nhiên, có chút reo vui: “Em đang làm gì ở đây vậy? Anh tưởng em đang ngủ.”
Tôi lao vào ôm lấy chồng, đầu tựa lên ngực anh thủ thỉ: “Em nhớ anh!”
Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, hôn lên trán rồi lên môi tôi: “Anh yêu em…”, rồi anh bảo: “Được gặp em trước khi đi làm thế này anh vui lắm!”
Đúng là lâu lắm rồi tôi không dậy sớm kịp để tiễn anh đi làm thế này. Tôi lườm yêu anh: “Em nhớ người ta thế, không biết có ai nhớ em không?”
Anh nhìn tôi: “Anh cũng nhớ em lắm! Thế nên lúc anh vào tối hôm qua, anh mới đánh thức em dậy. Em không nhớ à?”
“Em tưởng anh gọi em dậy đi đánh răng.” Tôi có nhớ trong lúc lơ mơ anh gọi tôi dậy, nhưng lúc ấy mắt díp vào không mở nổi nên vẫn tiếp tục ngủ khò khò.
Anh lắc đầu: “Không, đó là vì anh không muốn đi ngủ mà chưa nói chuyện với em. Anh rất nhớ em.” Tôi tủm tỉm cười ôm anh chặt hơn.
Vì anh sắp phải đi ngay để bắt kịp chuyến tàu sáng tới chỗ làm, anh kéo tay tôi lên gác: “Anh phải đánh răng để kịp đi làm, em lên đây đứng với anh.” Vậy là tôi lon ton đi theo bầu bạn với chồng lúc đánh răng. Xong xuôi tôi tiễn anh ra cửa. Anh hôn tạm biệt tôi rồi vội vã bước đi, không quên liên tục quay lại vẫy tôi cho tới tận khi đi khuất sau bụi cây cao.
***
[Provisional English version – still subject to review]
Last night I was tired and fell asleep when I was feeding my little girl. In the morning I started to wake up just before 7, hearing some noises from my husband downstairs. It sounded like he was still at home. Suddenly I missed him terribly. We often had our little chit-chat before bed every night, but because I fell asleep early, we missed it last night.
I got up and quickly ran downstairs in the slovenly night gown with my messy hair and the eye mask still hanging on my head. I was so worried that I wouldn’t be able to see him before he left the house. He was getting ready. When he saw me, his eyes were lit up. He said with a surprised but cheered-up voice: “What are you doing here? I thought you were sleeping.”
I jumped into his arms and hugged him with my head leaning on his chest, whispering: “I miss you!”
He quickly hugged me back, kissed my forehead and then my lips: “I love you…”, then he said: “It is nice to be able to see you before I go to work.”
It had been a long time since I last woke up in time to see him off before work. I gave him a loving sideway glance: “I miss someone so much. I don’t know whether anyone misses me or not?”
He looked at me: “I also miss you a lot. That is why I woke you up last night. Do you not remember?”
“I thought you woke me up to brush teeth?” I remembered vaguely that he tried to wake me up. But my eye lids were too heavy so I couldn’t open my eyes and continued to snore.
He shook his head: “No, it was because I didn’t want to sleep without talking to you. I missed you a lot!” I smiled and hugged him more tightly.
Because he had an early train to catch, he held my hands and brought me upstairs: “I have to brush my teeth now to be in time for my train. Come and stand with me!” I followed him to give him a company while he brushed his teeth. Then I saw him off at the door. He kissed me goodbye and got out of the house quickly without forgetting to continually turn back and wave at me until he disappeared behind a tall bush.
***