Nhật ký du lịch
1. Đêm hôm máy bay bị huỷ, cả gia đình rời sân bay quốc tế Malta sau một ngày dài xếp hàng chờ đợi thông tin về chuyến bay. Về tới khách sạn Holiday Inn Express tại St Julian’s, mình mở hành lý nhìn đống đồ bẩn chất thành đống mà có phần hơi ngao ngán. Cả nhà chỉ gói đủ quần áo căn bản và tất cho năm hôm, nên hai đêm phụ thêm này sẽ phải tìm cách xoay sở.
“Em, mình cần phải giặt một ít quần áo và tất thì mới đủ dùng.” Chồng bảo.
Mình gật gù. Đúng là chỉ có cách đó. Chứ tối muộn rồi mua thêm phải chạy ra ngoài mua đồ cũng ngại.
Trong lúc chồng tắm cho con, mình lựa lựa trong đống đồ bẩn một vài thứ, định bụng sẽ ném vào cái bồn rửa mặt giặt cả thể.
Bỗng nghe tiếng nói vọng từ nhà tắm:
“Em, em ném đồ bẩn vào đây.”
“Hả?” Mình ngạc nhiên ngó đầu vào.
Chồng cầm cái vòi hoa sen đang tắm cho con, chỉ tay xuống sàn bồn tắm:
“Em ném vào đây anh giặt luôn.”
Mình cảm thấy hơi là lạ. Chồng hay làm việc nhà thì không có gì lạ rồi. Giặt quần áo ở nhà chồng cũng hay làm, nhưng mà toàn là dùng máy giặt, có phải giặt tay cái gì bao giờ đâu. Tưởng tượng ra bỗng thấy hơi ngồ ngộ.
Trong đầu mình loé ngay lên ý nghĩ: “Anh có chắc không thế?”, ngoài miệng thì bảo: “Hay mình dùng dịch vụ giặt là của khách sạn.”
Nhưng chồng mình gạt đi bảo: “Thôi, sợ họ làm lâu. Mình cần dùng ngay thì phải làm luôn giờ mới kịp. Em cứ ném vào đây.”
Mình chần chừ thêm vài giây thì cũng nghe theo ném đồ vào cho chồng giặt. Con gái nó hí hửng lắm, một hai nằng nặc đòi giúp. Vậy là hai ba con nhà nó giặt giũ một hồi xong thì vắt nước phơi lên thành nhà tắm.
Đến tầm khuya khuya chồng vác cái máy sấy đi ra.
Mình hỏi: “Anh làm gì thế?”
Chồng bảo: “Anh sấy quần áo cho nó khô nhanh.”
Vậy là ngồi cạnh đầu giường, dải cái khăn tắm, xếp quần áo ướt lên khăn, rồi ngồi sấy khô từng món.
Mình tròn mắt nhìn các động tác rất thuần thục, không khỏi nhủ thầm trong bụng: “Anh xã đảm đang tợn.”
Càng ở lâu với nhau, càng biết thêm nhiều “tài lẻ”. 😂
2. Đợt đi du lịch này, chút xíu nữa là mình làm mất cái ống kính máy ảnh. Cái tội là do đuểnh đoảng, để quên cặp đeo vai ở trên phà. Khi nhận ra để quên đồ, cả nhà vội vã quay trở lại bến phà. Phải nói mình lo sốt vó, ống kính máy ảnh cũng không phải rẻ tiền.
Đứng đợi phà cập bến mà mặt mình méo xềnh xệch.
Chồng đứng kế bên bảo: “Don’t be sad, love. It is only a replaceable material thing.” (“Đừng buồn em ạ. Chỉ là những thứ vật chất có thể thay thế được.”)
Mình ậm ừ không nói gì.
Chồng nói thêm: “It is not like losing your head.” (“Ít nhất không phải là mất đi cái đầu của em.”)
Biết là chồng đang an ủi mình. Mà nghe so sánh thấy kỳ kỳ, liền quay sang hỏi lại:
“What? Losing my head?” (“Hả? Mất cái đầu của em á?”)
“Ừ.” Lại còn gật đầu khẳng định.
“Why don’t you use something more comparable like arms or legs?” (“Sao anh không dùng cái gì so sánh nó tương xứng hơn, như là tay hay chân chẳng hạn?”)
Chồng bảo: “Well, we can still manage if you lose your arm or leg.” (“Vì cho dù em có mất tay hay mất chân thì mình vẫn có thể xoay xở được.”)
À, mất chân mất tay với anh không là gì. Thế nên so sánh với mất chân mất tay là không ăn thua. Chỉ có mất đầu, với anh mới là cái gì nó ghê gớm hơn một chút. 😂
Mình đứng cằn nhằn thêm một chút về việc lựa chọn từ ngữ đầy “thô thiển” của chồng.
Nhưng cằn nhằn ngoài miệng thế thôi, chứ lúc ấy trong lòng mình rất biết ơn, biết ơn là chồng không hề tỏ ý trách móc sự lơ đãng của mình, biết ơn là chồng có suy nghĩ rất tích cực, biết ơn vì chồng lo lắng cho cảm giác của mình.
Chỉ vài ba câu nói của chồng mà khiến lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
3. Ngày cuối cùng trước khi lên đường quay trở lại Anh Quốc, sau khi con đã ngủ rồi, hai mình nằm ôm nhau “tổng kết” kỳ nghỉ.
Mình hỏi: “Did you have a good holiday?” (“Anh hài lòng về kỳ nghỉ lần này chứ?”)
Chồng gật đầu: “Yeah, very good.” (“Ừ, rất tốt.”)
Mình hỏi tiếp: “What is your highlight of the whole holiday?” (“Anh thích nhất cái gì trong kỳ nghỉ này?”
Chồng không suy nghĩ quay sang nhìn mình mỉm cười: “You!” (“Em!”)
“I’m not joking!” Mình nhăn nhó: “What do you like the most?” (“Em không đùa đâu! Anh thích nhất cái gì?”)
“I’m not joking.” Chồng siết nhẹ vòng tay đang ôm mình: “What I like the most is to have you the whole time with me.” (“Anh không đùa. Điều anh thích nhất là cả ngày luôn có em ở bên cạnh anh.”)
Chồng giải thích thêm là những lúc đi nghỉ thế này, anh rất thích vì luôn có thể dành thời gian trọn vẹn bên nhau, làm mọi thứ cùng nhau, chứ không phải chỉ có thời gian ngắn ngủi buổi tối như những ngày bận rộn đi làm.
4. Lần này đi du lịch có vụ trì hoãn ở sân bay, mình càng thấy chồng mình xoay sở giỏi. Khi biết chuyến bay bị huỷ một cái, không hề nao núng ngay lập tức tìm cách sắp xếp hết mọi thứ. Trong khi người ta vẫn còn xếp hàng dài ngoằng đợi hãng máy bay xử lý cho họ, thì chồng mình đã lên trang web của hãng máy bay chuyển chuyến máy bay, đặt xong phòng khách sạn xong xuôi đâu đấy. Vậy là không phải đợi thêm vài tiếng đồng hồ như các hành khách khác mà có thể tung tăng về khách sạn nghỉ ngơi chỉ sau nửa tiếng đồng hồ.
Lúc đấy, mình cũng thấy hơi phục một xíu rồi đấy. Gặp tình huống không hề kêu ca than phiền mà rất nhanh trí giải quyết.
Nhưng cái khiến mình phục hơn là sau một ngày dài, cuối cùng khi có thể ngồi thảnh thơi nhâm nhi ly cốc-tai trong nhà hàng, chồng vỗ nhẹ lên đầu con gái bảo:
“Thank you for being very patient today Anna. I know it has been a long boring day, but you did very well.” (“Anna, cảm ơn con vì đã rất kiên nhẫn ngày hôm nay. Ba biết là hôm nay là một ngày dài buồn chán, nhưng mà con đã làm rất tốt.”)
Đứa con gái nhỏ mặt mày ngơ ngơ ngác ngác. Hôm nay thì nó có thấy gì khác lắm đâu, vẫn ngồi tô màu vẽ với cùng ba, vẫn được ba dẫn đi vệ sinh, vẫn được ba giúp cắt đồ ăn trưa, vẫn được ba dẫn đi dạo vòng quanh ngắm mấy cửa hàng đồ chơi, chỉ là không được chơi cầu tụt hay đu đưa như hôm trước, hay nghịch nước nghịch cát như hôm trước nữa mà thôi.
Nó ngơ ngác nhưng bà mẹ ngồi đối diện thì không khỏi nhoẻn miệng cười.
Vì bà mẹ này biết nó sẽ dần học được ở người ba của nó, sự biết ơn và trân trọng với mọi người mọi thứ xung quanh mình. Và đặc biệt là cách thể hiện sự biết ơn và trân trọng này qua thái độ khiêm nhường, lời nói chân thành và hành động việc làm thiết thực.
You three are such a wonderful family.
Thank you 🙂 <3
Đọc những câu chuyện nhỏ của gia đình bạn, mình cũng học được “sự biết ơn và trân trọng với mọi người mọi thứ xung quanh mình. Và đặc biệt là cách thể hiện sự biết ơn và trân trọng này qua thái độ khiêm nhường, lời nói chân thành và hành động việc làm thiết thực”. Cảm ơn bạn! Giáng sinh an lành <3
Mình cảm ơn bạn rất nhiều đã ghé qua blog và để lại lời nhắn cho mình ❤️. Mình cũng chúc bạn một Giáng Sinh thật vui vẻ an lành.
Chào Ngân, mình rất thích đọc blog của bạn. Mình cũng có một blog nhỏ tại https://happinesswithin.blog
Nếu bạn có thời gian mời bạn ghé thăm. Cảm ơn bạn nhiều.
Chào bạn, cảm ơn bạn đã đọc những chia sẻ của mình. Khi rảnh, mình sẽ qua thăm blog bạn nha :).