Những ngày mùa đông cuối và đầu năm
1. Suốt mấy tháng cuối năm nhờ có mẹ sang giúp đưa cháu đi học, mà hai vợ chồng mình có cơ hội đi làm cùng nhau. Cứ thế sáng sáng tối tối tay trong tay. Mùa đông giá buốt nhờ thế mà cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Tuy nhiên vẫn có những lúc không tránh được một người phải đi làm trước. Đó là hôm chồng phải nghỉ làm buổi sáng ở nhà để đưa con đi khám bệnh. Hôm ấy cũng là lúc đang bận rộn ở chỗ làm.
Như thường lệ, mình vội vội vàng vàng mặc quần áo đeo giầy đội mũ, cúi lên cúi xuống hết nhìn đồng hồ rồi lại kiểm tra giờ xe buýt sợ bị muộn. Chồng tiễn mình ra cửa. Mình hôn chào chồng rồi cắm đầu đi một mạch.
Mải miết đi một đoạn dọc hết cái sân, khuất sau bụi cây nhà hàng xóm, trong đầu lúc đó chỉ nghĩ tới cái xe buýt. Bỗng dưng mình nghe thấy tiếng đóng cửa văng vẳng từ đằng xa.
Sực nhớ ra. Là chồng mình. Tiếng đóng cửa muộn như vậy. Chắc hẳn anh đã đứng nhìn theo cho tới tận khi mình đi khuất.
Bình thường chia tay nhau, mình vẫn hay quay lại vẫy chào, và lần nào quay lại thì anh vẫn nhìn theo vẫy vẫy từ đằng xa.
Yêu nhau, cưới nhau, có con… Không có gì thay đổi, vẫn y nguyên như thế, từ những đầu hẹn hò hơn 6 năm về trước.
Bấy giờ vì vội mà mình đã quên mất.
Vội chạy lại ngó qua bụi cây, nhưng tất nhiên là muộn mất rồi vì chồng đã quay lại vào nhà.
Cũng chẳng phải cái gì to tát, nhưng sao cứ nghĩ tới ánh mắt anh luôn dõi theo lưng mình mà trong lòng mình vừa thấy ấm áp lại vừa thấy day dứt.
Vội gửi tin nhắn cho chồng: “Anh à, vì vội quá mà em quên không vẫy anh. Vẫy, vẫy. Yêu anh.”
Chồng nhắn lại: “Vẫy, vẫy. Hôn gió. Yêu em.”
2. Sau ngày mẹ về Việt Nam, mình bắt đầu đảm đương việc đưa đón con vì công việc của chồng đòi hỏi cao hơn, thường phải đi sớm về muộn. Sáng sáng chồng thức dậy trước, tập thể dục, ăn sáng, sửa soạn quần áo, rồi rón rén vào chào vợ trước khi đi làm. Thường mình vẫn còn lơ mơ ngủ, chỉ kịp mở mắt hờ hờ, chồng nói gì thì cũng gật gật bừa vài cái.
Một tối nằm nói chuyện, chồng hỏi: “Tối qua em ngủ ngon không?”
Mình trả lời hơi có chút đùa đùa: “Ngủ ngon ngoại trừ việc anh lục cục phá giấc ngủ của em vào buổi sáng.”
Chồng gác tay lên trán suy nghĩ, giọng nghiêm túc: “Ừ, anh cũng đang băn khoăn… Anh cho em hai lựa chọn…”
Mình: “?”
Chồng: “Một là vẫn làm như bây giờ, thức dậy, làm hết mọi thứ, rồi vào hôn chào em trước khi đi làm. Hai là thức dậy chào tạm biệt em luôn, vậy thì đỡ làm mất giấc ngủ của em hai lần.”
Mình nhẹ nhàng phẩy tay: “Thôi, khỏi chào là tốt nhất!”
Chồng trợn tròn mắt: “Cái gì?! Đấy thậm chí còn không phải là một lựa chọn!” (“What?! It is not even an option!”), rồi lao vào cù “trừng phạt” ý định “phi lý” của vợ.
Chỉ là cho lựa chọn thời điểm chào thôi, chứ đừng hòng mà có chuyện đi làm mà không hôn chào vợ.
Nói trêu chồng vậy, chứ thực ra không chào tạm biệt chồng buổi sáng, cho dù chỉ lim rim mơ màng, thì mình vẫn thấy nhơ nhớ thiêu thiếu.
3. Đến mùa đông năm nay thì hai vợ chồng đã chính thức bên nhau được 6 năm. Mình vẫn còn nhớ cái mùa đông đầu tiên, ngày phải bịn rịn chia tay nhau khi chồng về thăm bố mẹ những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh. Lúc đó mới yêu đương được ba tuần, không lâu nhưng đã cảm thấy rất nồng nàn say đắm.
Sau năm đó thì không còn Giáng Sinh nào phải chia ly.
Ngày Giáng Sinh năm nay, như thường lệ, mèo lười mở mắt nhìn thấy chồng đã ngồi bên cạnh.
“Chúc mừng em Giáng Sinh!” Chồng cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán mình.
“Chúc mừng anh Giáng Sinh!” Mình mỉm cười ngái ngủ vươn người.
“Mình cùng nhau mở thiệp chứ?” Chồng háo hức đề nghị.
6 năm rồi, việc đầu tiên hai vợ chồng làm trong ngày Giáng Sinh cũng là trao đổi thiệp với nhau.
Mình gật nhẹ đầu rồi từ từ ngồi dậy. Chồng nhảy ngay xuống giường lấy hai chiếc thiệp cất dưới đống hành lý. Nhìn tấm thiệp trong bao bì đỏ vuông vắn đặt trước mặt, lòng mình bỗng có chút bồi hồi. Những thứ nhỏ nhặt, dù không cố tình, đã lúc nào trở thành thông lệ quen thuộc khiến ngày lễ Tết thêm phần đặc biệt.
“Đợi anh đã!” Chồng hớt hải vẫy vẫy tay khi thấy mình cầm tấm thiệp lên: “Đợi anh lên ngồi cạnh em đã!”
Nói rồi, chồng nhảy lên giường, nhanh nhẹn chui tọt vào chiếc chăn ấm rúc vào sát cạnh mình. Khi đã thoải mái yên vị rồi thì mới gật gù: “Được rồi, mình mở đi.”
Mình thật không nhịn được cười nhìn bộ dạng chồng giống như một đứa trẻ nhỏ háo hức đợi mở quà.
Rồi hai vợ chồng mở thiệp. Rất nhiều lời gởi gắm yêu thương, ngọt ngào…
Hai vợ chồng bắt đầu nói chuyện hàn huyên. Mỗi lần năm hết Tết đến thế này đều lại là lúc nhìn lại những điều đã qua.
“Nhanh nhỉ, 6 năm nhưng mà là Giáng Sinh lần thứ 7 rồi.” Mình đếm nhẩm: “Có mỗi cái Giáng Sinh đầu là mình không ở bên nhau.”
“Ừ…” Chồng gật đầu: “Anh còn nhớ cái ngày Giáng Sinh năm ấy, anh nhớ em nhiều lắm.”
Mình quay sang nhìn chồng chờ đợi nghe tiếp. Mặc dù đã không biết bao nhiêu lần yêu cầu chồng kể đi kể lại về cảm giác lúc xa mình Giáng Sinh năm ấy, nhưng mà lúc nào mình cũng thích được nghe lại.
Mắt chồng nhìn hơi xa xăm, có vẻ là đang gợi nhớ lại chuyện cũ: “Anh còn nhớ là đã tự bảo với mình anh không bao giờ muốn trải qua một mùa Giáng Sinh nữa mà không có em ở bên cạnh.”
“Thật á?” Mình tủm tỉm cười thích thú.
“Ừ… lúc đó anh cứ có cảm giác em giống như cô gái bị lạc trong một thành phố rộng lớn. Và anh không muốn để em bao giờ phải một mình nữa.”
“Vậy là anh muốn bảo vệ em?”
“Ừ, phải rồi.” Chồng gật đầu ôm mình tựa lên vai chồng.
“Vậy đây cũng là lý do mà chưa đến hai tuần sau khi quay trở lại anh đã cầu hôn em?”
“Ừ.” Chồng mỉm cười.
Lúc đó kể từ lúc quen nhau tới lúc đính hôn là chưa đầy hai tháng. Quả là yêu đến mụ mị đầu óc.
Mình hỏi chồng: “Trước đây mình yêu nhau điên cuồng thế? Bây giờ có vẻ bớt điên rồi nhỉ?”
Chồng thơm lên má mình: “Bây giờ thì trưởng thành và sâu sắc.”
Mình hoạnh hoẹ: “Nghĩa là anh không yêu em điên cuồng như trước nữa à?”
Chồng phì cười siết vai mình: “”Điên cuồng” có hai khía cạnh: “mới” và “nhiều”. “Mới” thì không còn mới nữa, nhưng chính vì thế mà giờ nó rất “nhiều”. Trưởng thành hơn, sâu sắc hơn, và ngày càng nhiều tình yêu hơn. Em không nghĩ thế sao?”
Hoạnh hoẹ, vì mình vẫn là chúa hoạnh hoẹ. Nhưng trong lòng thì mình cũng nghĩ giống chồng. Trạng thái cảm xúc đúng là không còn dồi dào lên xuống như lúc mới yêu, nhưng tình yêu chắc chắn không ít đi, mà còn nhiều hơn rất nhiều, sâu sắc hơn, chín mùi hơn…
4. Giáng Sinh qua thì năm mới tới. Chẳng mấy chốc mà đã vào năm 2018. Sáu năm qua đã có rất nhiều thay đổi và chuyển biến. Mình bước vào năm mới này với rất nhiều sự háo hức về tương lai, mong chờ thêm nhiều trải nghiệm mới mẻ, và thêm nhiều những giây phút hạnh phúc với những người yêu thương.
—
Ảnh: Bữa ăn gà Tây (turkey) truyền thống ngày Giáng Sinh cùng cả gia đình.
Bat den e Ngan nhe’. Dot nay da ban viec lai phai lo mo ngoi doc het may bai viet cua e moi chiu duoc :-(. Hay luc nao e ngoi edit may bai viet tren blog roi lam thanh sach giong nhu me e de xuat di, chac se co nhieu nguoi ung ho lam. Doc blog cua e thay nhe nhang, vui ve qua’.
Hihi em cảm ơn chị. Iu chị quá :))) Thi thoảng thấy mình viết đã được nhiều nhiều em cũng nhen nhóm ý định chọn lọc thử xem có xuất bản được ko. Chắc là khi nào có thời gian em sẽ dần dần từ từ lựa chọn và sắp xếp.
Mấy hôm nay chị lu bu quá, quên mất việc vào blog của em để chúc mừng năm mới em nữa. Chị chúc em năm mới vẫn hạnh phúc như năm cũ, nha 🙂
Chúc mừng em & anh Simon kỷ niệm 6 năm bên nhau. Chúc mừng 6 năm hạnh phúc của em. Chị tin là với nền tảng hạnh phúc như vậy, cả nhà em sẽ cùng nhau bay cao & bay xa, nhất là Anna bé bỏng của bác! Yêu Anna thật nhiều xxx
Em ơi chị tò mò xíu, trong hình là những ai vậy em? Chị không thấy em chú thích 🙂
Em cảm ơn chị <3 Em cũng chúc chị My đáng yêu của em và gia đình luôn hạnh phúc và nhập tràn niềm vui tiếng cười, à và đầy ắp âm nhạc nữa. <3 <3 <3
Trong ảnh ngoài nhà em và mẹ chồng thì là anh trai anh Simon và bạn gái anh ấy.
Vợ chồng em tình củm quá đỗi đi! Chắc đúng là perfect couple, one in a thousand.
Vậy hả anh. Thật lòng em nghĩ chắc là các cặp vợ chồng khác cũng vậy, chẳng qua là không mấy ai kể ra như em. :)))