Khánh An mở choàng mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không tối tăm trước mặt. Hình ảnh mờ ảo hỗn độn đan xen chồng chéo, thi nhau nhảy múa trước mắt cô. Những tiếng nói…
Khánh An nín thở quan sát nét mặt của Quản lý Kelly. Đôi mắt sắc lạnh không ngừng lướt qua những hàng chữ, bàn tay cầm cây bút đỏ hí hoáy ghi chép đánh dấu.…
Lần mò bật công tắc đèn ngoài hành lang, Khánh An thất thểu cởi giầy cởi áo, lê từng bước chân nặng nhọc vào nhà. Đã gần mười một giờ đêm. Cô vốn rời chỗ…
Giờ chắc hẳn anh đã đến nơi rồi. Hi vọng máy bay đúng giờ. Liệu có đủ thời gian ngủ bù không? Liệu có kịp ăn sáng không? Chắc họ sẽ cung cấp đồ ăn…
Khánh An nhìn chằm chằm vào người con gái vừa bước ra khỏi bồn tắm không lâu với mái tóc còn ướt rủ xuống ở trong gương, hay chính xác hơn là bộ đồ lót…
“Hạt dẻ nướng trên ngọn lửa ngoài trời, Sương muối kẹp vào mũi bạn, Những bài hát mừng Giáng Sinh được hát bởi một dàn đồng ca, Và mọi người ăn mặc kín đáo cứ…
– Hừm… – Kiều Anh nằm bệt xuống bàn thở dài. – Vài ngày nữa là Giáng Sinh rồi, thấy lười quá. Khánh An mỉm cười nhấp ly nước ngọt. Quán bar của trường thường…
Ba năm trước. Thứ bảy. Mười giờ ba mươi phút sáng. Tại một thị trấn hẻo lánh ven biển. Bầu trời xám xịt, mây đen giăng phủ khắp nơi báo hiệu một trận mưa lớn…
Hai mươi lăm năm về trước. Một ngày mưa phùn. Dưới chiếc ô đen bị phủ kín bởi những giọt nước mưa mùa đông lạnh buốt, người mẹ với mái tóc đen dài buộc gọn…
Con phố nhỏ có cả thảy hai mươi hai ngôi nhà ngói đỏ. Không giống với các khu vực đô thị mới được quy hoạch chặt chẽ kỹ càng, mỗi căn nhà trong khu phố…