Khánh An đi đi lại lại ở hành lang, liên tục ngó đồng hồ rồi nhìn chằm chằm vào cửa. “7 giờ 30 phút. Giờ này đáng lẽ anh phải về tới nhà rồi chứ.”…
Sau chuyện xảy ra sáng nay, Khánh An dành cả ngày suy nghĩ trăn trở về điều anh nói. “Hãy quên đi quá khứ, cùng nhau làm lại từ đầu nhé.” Cô rất băn khoăn. …
Là mơ hay là… thật? Khánh An vội lắc đầu xua đi ý nghĩ thoáng qua. Làm sao có thể là thật được. Vậy hẳn là nằm mơ. Cô bất giác đưa tay chạm vào…
Khánh An cắn bút. Cô đã đọc đi đọc lại đoạn này tới cả chục lần mà vẫn không thể hiểu nổi. Buổi sáng quyết tâm hừng hực không làm xong bài tập không đi…
Vậy là “ẩm thực kế” đã hoàn toàn thất bại. Nấu món Việt đã không được, nấu món Tây cũng không xong, kể cả nấu món yêu thích mà cũng không dụ được anh. Gần…
– An, hôm nay là buổi cuối cùng tôi tới thăm sức khỏe của em. Bác sỹ Brown có nói là không cần theo dõi tình trạng của em thêm nữa. – Y tá Catherine…
Cô sợ hãi, gắng sức chạy thật nhanh về phía tia sáng le lói mỏng manh ở cuối con đường. Cái bóng đen ma quái vẫn đuổi theo sát rạt ở đằng sau, bám riết…