HẠNH PHÚC TÌM LẠI – C4 – Người ta khi làm thầy sẽ khác
Khánh An cắn bút. Cô đã đọc đi đọc lại đoạn này tới cả chục lần mà vẫn không thể hiểu nổi. Buổi sáng quyết tâm hừng hực không làm xong bài tập không đi ăn trưa, vậy mà bây giờ lại bị tắc tịt nửa chừng. Mấy con số trên cái đồ thị cứ thế thi nhau nhảy múa loạn xạ như đang trêu ngươi. Thở dài, Khánh An ngẩng đầu nhìn quanh. Cả thư viện rộng lớn gần như vắng tanh. Chỉ có người thủ thư lúi húi sắp xếp từng chồng sách dày lên kệ, và lác đác vài ba sinh viên cắm cúi viết viết đọc đọc. Xem ra mọi người đã đi ăn trưa hết cả rồi.
Khánh An rất thích vị trí cái bàn mình đang ngồi. Lần nào vào thư viện cô cũng chọn bàn này. Nó nằm ở cuối căn phòng trên ban công lửng tầng hai. Ngồi đây cô có thể nhìn thấy bao quát toàn thư viện cả tầng trên và tầng dưới, có thể được thoả thích ngắm nhìn sách ở khắp mọi nơi. Lần đầu ghé thăm nơi này, cô thực sự choáng ngợp với số lượng đầu sách mà trường sở hữu. Sách cứ tầng tầng lớp lớp, hàng hàng dãy dãy. Giá sách nào cũng cao đụng tới trần nhà. Muốn lấy sách ở kệ trên cùng thì phải dùng tới cầu thang.
Khánh An thích nhất là được ngồi học trong một không gian đầy sách thế này. Nó khiến cô tập trung, và ý chí học tập cũng lên cao hơn hẳn. Tuy nhiên ngồi cả buổi mà vẫn không hiểu nổi một cái đồ thị, ý chí của cô cũng đã gần tụt xuống con số không rồi.
Khánh An quyết định cất sách vở giải lao. Đi đi lại lại máu lưu thông lên não, biết đâu hiệu suất sẽ cao hơn. Đưa tay kéo cuốn sách lại gần, cô vô tình đụng phải cốc cà phê còn đang uống dở giờ đã nguội lạnh ở góc bàn. Chất lỏng màu đen loang lổ khắp mặt bàn, nhanh chóng lan tràn sang phía bên kia trước khi cô kịp phản ứng. Vì bàn của cô kê sát rạt thành ban công, cà phê bắt đầu nhỏ giọt xuống tầng một.
Khánh An giật mình thon thót, cuống cuồng vớ lấy tờ giấy ở gần đấy để lau mặt bàn. Cô thấp thỏm ngó xuống tầng một để xem hậu quả thế nào. Đúng như cô nghĩ, một sinh viên nào đó ngồi dưới đã bị dính chưởng, liên tục nhìn quanh, có vẻ như đang giận dữ truy tìm hung thủ.
Khánh An lập tức chạy xuống, áy náy cúi đầu xin lỗi nạn nhân. Mái tóc vàng óng ả của anh ta bị nhuốm màu cà phê, lốm đốm chỗ nâu chỗ đen. Thậm chí cả vầng trán rộng cũng bị dính màu nhớp nháp. Không mang theo khăn giấy, Khánh An luống cuống dùng tay áo của mình lau cho anh ta, vẫn luôn miệng nói xin lỗi.
Người sinh viên lúc đầu rất tức giận vì bị ám toán, giờ lại thấy buồn cười, quan sát hành động lóng ngóng của hung thủ. Nhận ra Khánh An, người sinh viên reo khẽ lên:
– A, cô học sinh mới!
Khánh An sững lại. Là anh chàng “nhìn mặt đoán quốc gia” đây mà.
– Michael, người chỉ cho em đường vào hội trường hôm khai giảng đây. – Nghĩ Khánh An không nhận ra mình, Michael nhanh nhẩu giới thiệu lại.
Khánh An mỉm cười gật đầu chào rồi vội vàng xin lỗi anh lần nữa. Michael phẩy tay:
– Không có gì, cái này gội cái là hết. Mà cà phê đen dính lên áo trắng thế này là khó giặt lắm đấy nhé. – Anh nói rồi chỉ vào tay áo của Khánh An giờ đã nhem nhuốc màu cà phê.
Khánh An cười xoà. Không phải lần đầu tiên cô làm bẩn quần áo của mình với những thứ không thể giặt được.
Mấy sinh viên ngồi quanh bắt đầu lườm nguýt hai đứa đang làm “náo loạn” thư viện khiến họ không thể tập trung. Michael nhỏ giọng chỉ tay ra phía cửa:
– Em ăn chưa? Hay mình đi ăn cùng nhau?
Vì bụng cũng đang đói meo lại có thêm lời mời hấp dẫn, Khánh An mau mắn gật đầu đồng ý.
—
– Chà, chà, trường này nhiều anh đẹp trai thật đấy. Đi học thế này mới thích mắt chứ. – Kiều Anh ngó dọc ngó ngang trầm trồ.
– Ừ, ừ… Thật là có hứng để đi học. – Adele gật gù đồng tình, mắt liên tục liếc các anh chàng tình cờ bước qua hàng ghế đá, không hề hay biết là mình đã bị lọt vào tầm ngắm của ba cô nàng đang ngồi buôn dưa lê bán dưa hấu.
Khánh An phì cười. Công bằng mà nói mấy anh chàng này cũng đẹp trai thật, nhưng không ai bằng được chồng cô. Ở William có cái gì đấy rất cuốn hút khiến cô phải cố lắm mới không nhìn chằm chằm. Có lẽ là sự pha trộn Á Âu, có thể là đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mi dài cong vút khiến cô luôn cảm thấy như bị hút vào, cũng có thể là cái vẻ nghiêm nghị chững chạc với chút lạnh lùng lãnh đạm. Cô ngắm trai đẹp ở nhà riết rồi, nên đến trường cũng cảm thấy nhàm. Khánh An chuyển đề tài:
– Các cậu làm bài tập môn Kinh Tế chưa?
– Chưa. – Adele khẽ lắc đầu. – Nhưng tớ vừa mới mượn sách từ thư viện. May mà nhanh tay không thì không biết bao giờ mới tới lượt mình.
– Khó quá! Danh sách đọc thì dài dằng dặc. – Kiều Anh than thở. – Mới mấy tuần đầu mà đã thế này, chắc tớ không sống nổi tới cuối năm mất.
Học vốn chẳng phải sở trường của Kiều Anh. Cô thích vận động nhiều hơn là cứ ngồi lì một chỗ cắm đầu vào cuốn sách. Chợt nhớ ra, Kiều Anh khều hai cô bạn:
– À đúng rồi, cuối tuần này có hội chợ các câu lạc bộ trong trường. Các cậu đã tính chọn môn thể thao nào chưa đấy?
– Bắn cung cưỡi ngựa là món tủ của mình. – Adele hào hứng. – Các cậu mà chưa quyết định thì tham gia cùng mình cho vui. Mình sẽ hướng dẫn cho.
Là con gái của một chủ trang trại rộng lớn nằm phía Nam nước Pháp, từ nhỏ Adele đã giỏi săn bắn cưỡi ngựa. Tuổi thơ gắn liền với những tháng ngày rong ruổi trên thảo nguyên mênh mông mang lại cho Adele một khí chất mạnh mẽ hoang dã nhưng không kém phần ung dung tự tại.
– Được đấy! Mình cũng muốn thử. Còn gì oai phong hơn nữ hiệp Kiều Anh giương cung trên yên ngựa. – Kiều Anh vừa nói vừa đứng dậy đặt một chân lên ghế làm giả động tác giương cung.
Cả lũ bật cười khanh khách. Thực ra Khánh An cũng chưa nghĩ nhiều về việc này. Nhưng có lẽ đúng là nên tham gia cái gì đấy cho biết, cũng là cơ hội kết bạn.
—
– Sao có vết ố thế này? Sẽ khó giặt đấy. – Đứng đợi ấm nước sôi để pha cà phê, William chú ý thấy vệt đen dài dọc cổ tay áo của Khánh An, lên tiếng hỏi.
Khánh An vẫn cắm cúi lau dọn bếp ở bên cạnh, liếc nhanh xuống cổ tay áo rồi trả lời:
– À, sáng nay em bất cẩn làm đổ cà phê… còn lên cả đầu bạn học.
William nhếch khoé môi tưởng tượng ra cảnh hài hước kia.
– Nhưng cũng may… – Khánh An nói tiếp. – Nhờ thế mà tự dưng có người đề nghị giúp phụ đạo môn Kinh Tế.
Trong buổi ăn trưa với Michael, Khánh An ca thán với anh về mấy cái đồ thị cung cầu đang làm cô đau đầu nhức óc. Tình cờ sao Michael sẽ phụ trách môn này cho nhóm sinh viên năm nhất, anh đã tốt bụng ngỏ ý giúp đỡ.
Chân mày của William hơi cau lại:
– Vậy sao?
Không nhìn ra cái nhíu mày, Khánh An vô tư kể thêm:
– Anh ấy tên Michael, là một nghiên cứu sinh em gặp từ hôm nhập học. Rất nhiệt tình giúp đỡ sinh viên mới…
William nghiến răng. Ý nghĩ Khánh An dành thời gian thân mật với một người đàn ông khác dấy lên nỗi sợ hãi và sự bất an ám ảnh anh suốt thời gian qua. Anh cảm thấy có một lực ma quái bóp nghẹt trái tim mình. Cơn giận từ đâu trào lên khiến anh mất kiểm soát, buông lời mỉa mai cay nghiệt trước khi bản thân kịp nhận ra:
– Ngay từ ngày đầu tiên mà cô đã tán tỉnh đàn ông rồi. Cái tính lẳng lơ vẫn chưa bỏ được à?
Sững sờ trước lời xỉ vả bất ngờ, phải mất giây Khánh An mới hiểu ra lời nói của anh có ẩn ý gì. Trong đầu cô vang lên câu nói vừa oán trách vừa như một lời cầu xin của anh trong cơn say lần trước: “Em định bỏ anh đi một lần nữa sao?”.
Vậy là cô từng bỏ anh vì một người khác? Cô đã từng phản bội anh? Khánh An cảm thấy vô cùng hoang mang về con người của mình trong quá khứ. Nếu cô quả thực đã làm những điều này thì tội lỗi của cô là quá lớn. Mặc dù bây giờ cô không có một chút ký ức nào, nhưng không nhớ không có nghĩa là nó không tồn tại, cũng không có nghĩa là nó có thể xoá sạch vết thương lòng của người khác.
– Nếu anh không thích, em sẽ từ chối lời đề nghị phụ đạo của anh ấy. – Khánh An từ tốn nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
Tút… Tút… Tút… Tiếng kêu từ ấm báo hiệu nước đã sôi.
Để che giấu sự hoang mang của mình, Khánh An quay người nhấc ấm rót nước vào chiếc cốc trên bàn đã có sẵn một thìa bột cà phê ở đáy. Vô tình ngón tay chạm vào nắp ấm vẫn còn nóng ran. Cô la nhẹ lên rụt tay lại.
William vẫn còn bàng hoàng với chính câu nói của mình. Anh biết mình đang trút giận lên cô. Cảm thấy hối hận ngay khi lời nói vừa thốt ra, cơn giận vụt tan biến. Anh bước lại gần nhẹ nhàng cầm tay Khánh An quan sát vết bỏng.
– Không sao anh ạ. Chỉ đỏ một chút là hết ấy mà. – Khánh An cười xoà.
William phớt lờ câu nói của Khánh An, vặn vòi nước lạnh rồi giữ ngón tay của cô cố định dưới dòng nước. Dòng nước mát lạnh ngay lập tức làm dịu làn da bị hơi nóng làm đỏ tấy.
– Xin lỗi em… – William cất lời chậm rãi. – Tôi sẽ phụ đạo em học.
—
– Một, hai. Một, hai. Một, hai. Nâng cao tay lên nào… Một, hai. Một, hai. Một, hai. Đẩy mạnh vào nào… – Tiếng Michael hét inh ỏi bên tai. Anh chàng Michael này thường ngày vui vẻ dễ tính là thế, mà trong vai trò huấn luyện viên cứ gọi là thét ra lửa.
Mồ hôi mồ kê nhễ nhại bên thái dương, hai cánh tay đã mỏi nhừ, Khánh An vẫn phải cố đẩy mái chèo theo nhịp. Cô bắt đầu tự hỏi không biết lựa chọn của mình có sáng suốt không nữa.
Trong ngày hội chợ các câu lạc bộ, Khánh An và lũ bạn đi lượn hết các quầy. Có đủ thể loại các câu lạc bộ. Từ các môn thể dục thể thao bóng đá, bóng chuyền… đến các môn võ thuật karate, nhu đạo… Thậm chí còn có cả câu lạc bộ “Những người yêu thích Manga, Anime” và “Những người thích ăn pizza”.
Quầy nào cũng thú vị. Đại diện các câu lạc bộ ai cũng muốn tuyển thành viên mới nên dùng đủ mọi cách để hấp dẫn mọi người đến quầy mình. Nào là cho kẹo, cho bút miễn phí, nào là giảm giá phí thành viên tháng đầu…
Đi một hồi thì Khánh An và Kiều Anh đụng phải anh chàng Michael ở quầy chèo thuyền. Michael là huấn luyện viên đội chèo thuyền của trường với rất nhiều năm kinh nghiệm. Cô không biết tài chèo thuyền của anh thế nào, nhưng tài ăn nói thì thực không ai bằng.
Anh quảng cáo môn thể thao này rất tuyệt vời, không chỉ giúp tăng cường sức khỏe, nâng cao tinh thần, mà còn là cơ hội thăm quan thắng cảnh Luân Đôn dọc sông Thames. Nghe một hồi thấy bùi bùi tai, Kiều Anh đã mê tít đăng ký tham gia. Khổ nỗi cô nàng muốn có bạn có bè nên đã ra sức nài nỉ Khánh An tham gia cùng.
Điều anh ta nói thì quả không sai. Nhà thuyền nằm ngay bên sông Thames. Dọc hai bờ sông có vô số các toà nhà cổ kính tráng lệ với kiến trúc khác nhau từ nhiều thế kỷ trước. Những cây cầu bắc qua sông cũng có vẻ đẹp rất riêng.
Chỉ có điều chèo thuyền một lúc thì mệt bở hơi tai không còn sức đâu mà ngắm. Mới buổi đầu tiên mà đã rất căng. Trước khi xuống thuyền, các thành viên mới phải tập trên máy để làm nóng người và làm quen với động tác chừng hơn nửa tiếng. Xuống thuyền thì tập chèo thêm một tiếng nữa. Vì còn mới, Khánh An cảm thấy mái chèo thật là nặng, không khác gì cử tạ. Và bực mình hơn cả là cô nàng Kiều Anh, kẻ chủ xướng, lại bị ốm không đi được, để Khánh An phải một mình “chịu khổ”.
– Đến nơi rồi! Hôm nay mọi người làm rất tốt.
Michael lớn tiếng động viên các thành viên đang thở hổn hển khi thuyền về tới bến. Anh ném dây cột thuyền lên bờ để một thành viên khác kéo thuyền sát vào bờ.
– Mọi người cứ theo thứ tự mà lên bờ nhé. – Michael nói rồi đứng ở đầu thuyền đỡ từng người lên.
Khánh An là người cuối cùng. Cô mon men đứng dậy, chân tay run rẩy không còn chút sức lực. Sóng nước bập bềnh cộng mệt mỏi khiến cô bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cả người lảo đảo, bước chân loạng choạng. Mất đà cô ngã ngửa về phía sau.
—
Michael rất mừng là đã thuyết phục được Khánh An tham gia đội chèo thuyền của anh. Khi Khánh An từ chối lời để nghị giúp phụ đạo môn Kinh Tế, anh có chút hơi thất vọng. Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã thấy rất quý mến cô gái Việt Nam nhỏ bé này.
Hành động cử chỉ của cô toát lên một sự hồn nhiên trong sáng rất đáng yêu, nhưng lời nói suy nghĩ thì lại rất già dặn trưởng thành. Thỉnh thoảng đôi mắt đen láy ánh lên một nỗi buồn khó hiểu. Tất cả mọi thứ về cô cứ như một câu đố khó giải, khiến anh bị hút vào không dứt ra được.
Hôm nay anh còn thấy được nghị lực kiên trì của cô. Chèo thuyền không phải dễ cho người mới, đặc biệt một cô gái có vóc người nhỏ bé như Khánh An. Anh có thể thấy cô đã cố gắng rất nhiều. Khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, mồ hôi rịn ướt trán, đôi môi nhỏ luôn mím lại. Nhưng suốt cả buổi, anh không nghe thấy một nửa lời kêu ca.
Nhìn Khánh An lảo đảo đứng dậy, Michael vội vàng lao tới nắm lấy cánh tay cô. Là một người dày dạn kinh nghiệm, việc di chuyển nhanh trên thuyền không có gì là khó với anh. Michael kéo cô về phía trước rồi điệu nghệ xoay người đưa cánh tay vạm vỡ đỡ lấy lưng Khánh An. Khi đã chắc chắn là không còn nguy hiểm gì, anh quay sang Khánh An hỏi:
– Em không sao chứ?
Nhìn Khánh An mặt mày xám ngoét hơi thở hổn hển nói không ra hơi, Michael không đợi câu trả lời, nhanh nhẹn choàng cánh tay cô qua vai mình:
– Anh sẽ đỡ em lên bờ. Em có đi nổi không?
Khánh An hình như không còn nhận biết chuyện gì đang xảy ra, chân tay mềm nhũn. Michael vội bế bổng cô lên. Cả thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn trong cánh tay rắn chắc của anh.
Michael bế Khánh An lên bờ rồi bước thẳng vào nhà thuyền giữa tiếng xôn xao bàn tán và ánh mắt lo lắng của các thành viên khác. Chứng kiến sự việc xảy ra ai cũng nín thở hồi hộp, có người còn thét lên hoảng hốt khi nhìn thấy bước chân loạng choạng của Khánh An. Phải đến khi Michael đặt cô nằm xuống hàng ghế dài trong nhà thuyền, mọi người mới dám thở ra. Một thành viên nữ nhanh nhẹn lấy một chiếc gối kê đầu cho cô. Một người khác nắn tay nắn chân lưu thông mạch máu.
Phải năm, mười phút sau, Khánh An mới hồi tỉnh. Cô chớp mắt ngơ ngác nhìn đám đông tụ tập quanh mình. Michael ngồi ngay bên cạnh giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt cô như để kiểm tra độ tỉnh táo:
– Em có nhìn thấy gì không?
Khánh An nhè nhẹ gật đầu. Chân mày xoăn tít của Michael giãn ra. Mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Cũng may mà có huấn luyện viên nhanh chân nhanh tay, không thì hôm nay chắc có tai nạn lớn rồi. – Anh chàng nhặt dây cột thuyền ban nãy lên tiếng.
– Làm tốt lắm, sếp! – Một anh chàng vai u thịt bắp khác vỗ vai Michael bộp bộp.
Mọi người hỏi thăm Khánh An, nói chuyện thêm dăm ba câu rồi bắt đầu tản ra. Sau gần hai tiếng luyện tập mệt mỏi lại thêm tim đập chân run vì vụ “suýt tai nạn” này, ai cũng muốn nhanh chóng về đi ăn trưa. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Khánh An và Michael trong nhà thuyền.
Không gian một vài phút trước còn ầm ĩ tiếng cười nói, giờ trở nên yên ắng lạ thường. Chỉ còn tiếng sóng nước dập dờn và tiếng chim hải âu vang vọng trên bầu trời.
Khánh An chầm chậm ngồi dậy, gạt tấm chăn mỏng mà ai đó tốt bụng đã phủ qua người cô sang một bên. Michael định chạy lại đỡ, nhưng cô vội xua tay:
– Em ổn rồi. – Cô ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười cảm kích. – Cám ơn anh nhiều.
Mặc dù không phải dạng ít nói, nhưng nhìn thấy nụ cười của cô gái này, câu từ cứ trôi tuột đi đâu hết cả. Michael lúng túng gãi đầu gãi tai:
– À… à… Không có gì. Ai thì cũng sẽ làm vậy thôi.
Như sực nhớ ra, Michael lên tiếng đề nghị:
– Nhà em ở đâu? Để anh đưa em về nhé!
Khánh An chột dạ. William chắc chắn sẽ không có nhà giờ này, nhưng cứ tưởng tượng ra vẻ mặt của anh khi bắt gặp cô đi với Michael thì Khánh An đã thấy sợ hãi quá độ rồi. Dù khả năng chỉ là không phẩy không không một phần trăm, tốt nhất là nên tránh rước hoạ vào thân. Khánh An ấp úng viện cớ:
– À… à… không cần đâu cám ơn anh. Em phải quay lại trường làm gấp cái này rồi mới về. Anh yên tâm. Em thấy rất khoẻ.
Nói rồi cô vội vã đi ra cửa như sợ Michael sẽ đuổi theo bắt lại, bước chân nhanh nhẹn quả quyết không còn chút dấu vết gì của người vừa ngất xỉu mười lăm, hai mươi phút trước. Michael ngồi ngẩn ngơ trên hàng ghế, chẳng hiểu mình nói gì sai mà làm cô gái này chạy còn nhanh hơn là tránh tà.
—
Khánh An lén lút liếc nhìn William. Anh đang thao thao bất tuyệt về định nghĩa “Cung – Cầu” và giải thích sự ảnh hưởng của giá cả lên hai thứ này. Cô giấu không nói cho William biết vụ Michael bế mình lên bờ, một phần vì sợ anh lo lắng, một phần vì sợ anh sẽ nổi điên như hôm trước. Giữa cô và Michael hoàn toàn không có gì, và cô biết chắc rằng William sẽ không thể nào biết được chuyện đã xảy ra. Nhưng một khi đã giấu giếm điều gì, thì trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
– Em có nghe tôi nói không đấy? – William lên tiếng hỏi khi thấy mặt Khánh An đơ đơ mất tập trung.
Khánh An giật mình quay trở lại hiện tại, lắp bắp:
– Có… có… em vẫn đang nghe…
– Thế tôi nói đến chỗ nào rồi? – William không tin kiểm tra ngay.
– À… à… cung là… là… – Khánh An lúng ta lúng túng.
William biết thừa là Khánh An không nghe, gõ lên đầu cô một cái cốc. Khánh An đau điếng xoa đầu. Cô nghĩ thầm sao con người ta cứ thành thầy giáo là thay đổi một trăm tám mươi độ thế không biết. Michael thì thét ra lửa, còn William thì cốc đầu mình u luôn.
William khẽ hừ mũi, rồi kiên nhẫn nhắc lại. Lần này Khánh An tập trung nghe hơn. Giảng giải đến đoạn đồ thị, anh quay về phía cô, đưa tay với cái thước kẻ ở phía cạnh bàn. William hơi rướn người, mái tóc nâu mềm mại vô tình quệt nhẹ vào trán Khánh An. Lúc này đây, anh bỗng ở thật gần, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi thơm dịu dàng quyến rũ từ anh. Hai má cô ửng hồng. Tim đánh lô tô trong ngực. Trong khoảnh khắc, thời gian không gian hoàn toàn ngưng đọng. Khánh An vội vàng hít thở, cố gắng trấn tĩnh. Cứ học hành thế này thì làm sao có cái gì vào đầu.
—
William cầm cốc cà phê tiến về phía phòng khách. Anh đang định lên tiếng hỏi xem cô đã ghi chép xong những thứ anh vừa bảo chưa, thì thấy Khánh An đã gục đầu xuống bàn ngáy khò khò giữa đống sách vở bừa bộn. Hai tay cô buông thõng xuống. Bút thước nằm chỏng chơ trên sàn nhà. Chắc hẳn cô rất mệt sau buổi chèo thuyền sáng nay.
William cầm chiếc chăn mỏng trên ghế sofa nhẹ nhàng choàng lên vai cô, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh. Anh cúi người nằm xuống bàn, đưa mắt ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt vô tư lự đang say ngủ của Khánh An. Chiếc má hồng tì mạnh lên tập vở với dòng chữ còn dang dở. Đôi môi đã bị dính chút mực xanh ở khoé hơi cong nhẹ lên. Mái tóc đen chảy dài xuống đôi vai với một vài sợi loà xoà trên má.
Anh bất giác đưa tay vân vê những sợi tóc vương vãi trên mặt bàn. Ngón tay dài của anh lần theo đường tóc đến khuôn mặt, lướt lên đôi môi hơi hé mở của cô. Anh từ từ tiến lại gần… Rất gần… Gần đến độ anh có thể cảm nhận rõ hơi thở phập phồng của cô trên gò má anh, và đôi môi mềm mại của cô trên bờ môi anh.
—