Trợ giúp từ người thân

Mình có một anh chồng cu-te hột me.

Buổi sáng ngoắc ngoắc vợ: “Em, lại đây, anh có chuyện này muốn bàn với em. Anh muốn đảm bảo là hai vợ chồng mình có cùng một cái nhìn.”

Úi, chuyện gì mà ăn nói nghiêm trọng thần thần bí bí. Lâu lắm mới có một lần. Mình hí hửng… lăn tới hóng (là “lăn” vì mới sáng dậy còn nằm lười trên giường).

Anh chồng, khi đã ôm chắc vợ trong tay, bắt đầu thủ thỉ: “Tình hình là với tin về biến chủng mới của Covid, anh nghĩ có 5% khả năng ảnh hưởng chuyến đi Tenerife của mình, và có 10% ảnh hưởng chuyến đi Valencia. Anh nghĩ có thể là không sao, nhưng tốt nhất là mình cứ chuẩn bị tinh thần từ trước.”

Chả là trước tin biến chủng, thấy tình hình sáng sủa tưởng sắp hết Covid, nhà mình đã đặt đi chơi Tenerife vào kỳ nghỉ Giáng Sinh này và đi Valencia vào kỳ nghỉ xuân tháng hai.

Mình chề môi: “Xì, em tưởng chuyện gì thú vị lắm cơ. Hoá ra là chuyện này.”

Thực ra với tình hình hiện nay, mình vẫn luôn chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, ai mà biết chuyện gì có thể xảy ra.

Chồng phân trần: “Anh muốn chuẩn bị sẵn tinh thần trước cho em từ bây giờ, chứ không sau này chuyến đi bị hủy, anh sợ em lại bị sốc, bị thất vọng. Anh không muốn em phải buồn.”

Mình vẫn xì: “Anh ôm ôm ấp ấp thần thần bí bí làm gì, em cứ tưởng anh định bàn cái gì hay ho. Chả biết cách dẫn dắt không khí vào câu chuyện gì cả.”

Anh chồng gãi đầu: “Ơ, anh dẫn dắt câu chuyện quá chuẩn còn gì. Anh đề phòng em buồn, nên anh phải ôm trước để an ủi em luôn.” 😆

Xời, qua lời chồng nói, tự dưng thấy mình như… cô công túa chưa biết trải sự đời, mong manh dễ vỡ quá cơ. 🤣

Nhiều lúc nghĩ cũng thấy hài, nếu tính cả tuổi mụ thì cũng gần 35 rùi, con gái thì cũng đã lớn tướng, ở chỗ làm chắc cũng bắt đầu được tính là boss, có chuyện là mình cần đứng ra xử lý, bảo người này làm này, bảo người nọ làm kia. Vậy mà cứ về nhà ở bên anh chàng này, bao giờ cũng thấy mình như đứa trẻ con.

Ví dụ như là nửa đêm nửa hôm, xem xong phim truyền hình Hàn Quốc nhiều tập, liền nhảy chồm hỗm lên người đang nằm díp mắt bên dưới, cứ thế lắc qua lắc lại: “Anh, anh nói gì đi chứ! Chán quá, chán quá! Sao chuyện tình mình chẳng có chút sóng gió gì như trong phim thế nhỉ?” Và người kia vô cùng người lớn, không mắng mỏ ruồng rẫy mụ vợ dở hơi ăn cám lợn, mà chỉ nằm yên cười trừ cho qua chuyện. 😂

Hay là cái hôm đi công tác quên gói ghém… quần sịp. Khi phát hiện sự tình, chồng liền ngay lập tức gọi cho, hướng dẫn xử lý tình huống từ A tới Z. Rồi từ đó trở đi lần nào mình gói đồ, chồng cũng hì hục theo đuôi gói cùng. Chồng bảo: “Từ giờ trở đi em nên gói thêm một cái dự phòng”, rồi nhanh nhẹn vớ lấy cái quần sịp thêm một ít… đồ phụ nữ, bỏ vào ngăn trên của vali kéo khoá cái rụp.

Hay cái hôm nhà mất điện, hay cái hôm tàu bị trễ, hay cái hôm gặp chuyện xấu hổ ở chỗ làm… Lúc nào cũng có ngay nút gọi “trợ giúp từ người thân.”

Thực ra không phải là do mình không thể tự xử lý được. Mà chẳng qua là do mình không cần.

Kể ra cảm giác đó rất hay…
Không cần phải một mình cân cả thế giới.
Không cần phải gồng mình đối mặt với mọi sóng gió cuộc đời.
Vì đã luôn có một người ở đó, dang rộng cánh tay ôm lấy mình.

❤️

—-

P/S Ảnh: Một ngày đi chơi

👉 Link tới giới thiệu về mình cho bạn đọc mới của blog.
👉 Link tới Instagram của mình.
👉 Link mua truyện “Dấu yêu Cambridge” của mình về tình yêu tình bạn tại trường Cambridge nơi mình từng theo học: Tiki | Shopee 1 |Shopee 2

Hãy để lại lời nhắn cho mình nhé!