Chăm sóc
Hồi tôi mới quen anh, anh ăn rất dễ, gì cũng ăn được. Không hiểu sao hai năm trước anh tự dưng bị rối loạn tiêu hoá, một số thứ ăn vào thì bị đau bụng. Kể từ đấy anh bắt đầu chú ý tìm tòi các loại đồ ăn thức uống có lợi cho sức khỏe, đặc biệt là cho hệ tiêu hoá. Hôm qua sau khi ăn cơm xong anh tâm đắc bảo tôi: ‘Anh vừa tìm ra một loại hạt này không chỉ tốt cho tiêu hoá, mà còn giúp chống ung thư.’
Tôi ậm ừ nghe cho biết thôi, chứ cũng không mấy mặn mà với hạt này hạt kia. Anh rất hay khuyến khích tôi dùng cùng, nhưng tôi vẫn lười chưa thử. Thấy tôi có vẻ miễn cưỡng không hứng thú, anh tiếp tục thuyết phục: ‘Em cũng nên ăn, rất tốt cho sức khoẻ em ạ. Cách chế biến cũng rất đơn giản.’
Tôi gật gật cho qua, quay đi lấy vitamin cho con. Bỗng dưng anh nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau: ‘Em biết là anh chỉ muốn em chăm sóc cho bản thân mình chứ.’
Tôi có chút ngạc nhiên thích thú với sự ngọt ngào ngẫu hứng này, quay đầu nhìn anh. Anh vẫn ôm tôi thì thầm: ‘Nhưng nếu em không tự chăm sóc, thì hãy để anh chăm sóc em.’ Ý anh là tôi hãy để anh phụ trách tìm hiểu, mua và chế biến các thực phẩm có lợi cho sức khỏe, và tôi chỉ cần đồng ý ăn cùng. Anh đã nói lời ngọt như đường thế này, làm sao mà tôi cưỡng lại được.
—
Buổi tối trước khi đi ngủ, hai vợ chồng nằm tâm sự. Tôi không biết có phải con gì cắn vào chân không mà ngứa thế, đưa tay gãi. Anh nhanh chóng kéo tay tôi ngăn lại. Tôi hoạnh hoẹ: ‘Sao anh không cho em gãi?’
Anh trả lời gọn lỏn: ‘Vì anh yêu em’
‘Sao không cho gãi lại là yêu em?’ – Tôi tiếp tục chất vấn.
‘Vì anh không muốn em gãi rồi bị sứt, bị đau. Anh muốn chăm sóc cho em.’
Tôi biết đúng là không nên gãi vì gãi chỉ làm ngứa thêm. Nhưng ngứa mà không gãi thì thật không chịu nổi. Tay bị anh chặn, tôi lấy chân gãi. Anh lại lấy chân chặn chân, luôn miệng nhắc nhở: ‘Không gãi, không gãi!’
Cứ thế cả tối nằm nói chuyện, thấy tay chân tôi mọ mậy gãi là anh ngăn chặn ngay lập tức. Trước khi đi ngủ, anh cũng không quên để lại một câu đe dọa: ‘Anh sẽ tuần tra đấy. Đặc biệt là lúc em ít đề phòng nhất.’
Thái độ hết sức nghiêm túc của anh làm tôi phải phì cười: ‘Được rồi. Em biết rồi. Anh cảnh sát tuần tra gãi, anh đi ngủ đi còn dậy sớm đi làm.’
Tôi cũng cố hạn chế gãi lắm, nhưng thỉnh thoảng không chịu nổi thì vẫn phải lén gãi một cái mà không cho anh biết.
***