Cô bé con làm việc nhà cùng mẹ
1. Một buổi chiều như thường lệ. Tan làm, đi đón con, về nhà, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, chuẩn bị cơm tối.
Vừa mở tủ lạnh lôi mấy củ cà rốt bỏ lên bàn thì nghe thấy tiếng chân chạy bình bịch, tiếng nói líu lo: “Mummy, can I help you with the cooking?” (“Mẹ ơi, con giúp mẹ nấu ăn được không?”)
Mình gật đầu chỉ tay lên cái ghế cao: “Ừ, con lên kia ngồi đi. Đợt mẹ lấy đồ ra.”
Nàng nhanh nhảu nghe theo lời mẹ. Cái ghế của bàn ăn sáng cao tới ngực mà nàng thoăn thoắt trèo lên như không.
Mình cười: “Con thích giúp mẹ nấu ăn à?”
“Yes, I want to help you with the cooking…” (“Vâng, con muốn giúp mẹ nấu ăn…”) Nàng trả lời: ”…because I want to be a mummy when I grow up.” (“Bởi vì con muốn là một người mẹ khi con khôn lớn.”)
Mình: ** tan chảy **
2. Như những lần trước, nàng giúp mẹ nạo mấy củ cà rốt. Cà rốt dài tròn dễ cầm, nên là công việc mình thường để nàng làm giúp.
Đang hì hục nạo, thấy mẹ lôi bịch khoai tây, nàng vội xướng lên: “Mummy, let me do some of that.” (“Mẹ, để con làm cái đấy với.”)
Mình dễ dãi chiều ý.
Nàng chưa nạo khoai tây bao giờ nên có vẻ hào hứng lắm.
Xong mình lôi ra cái súp lơ trắng.
Nàng cũng hí hửng đòi cắt. Cái này phải dùng dao, mà sức nàng chưa đủ, nên mình phải cầm tay cắt cùng.
Lần đầu được nạo khoai tây, được cắt súp lơ trắng, nàng cười mãn nguyện, có vẻ rất hài lòng với thành quả của mình.
Khi đã bỏ khoai, bỏ súp lơ trắng vào cái nồi đầy nước, nàng bỗng ngẩng đầu lên bảo mình:
“Mummy, can you tell daddy I did the potatoes and cauliflower? Otherwise he would think I only do the carrots.” (“Mẹ, mẹ có thể bảo ba là con đã làm khoai tây và súp lơ trắng được không? Không thì ba sẽ nghĩ con chỉ có làm cà rốt thôi.”)
Mình: hự hự…
** Lại thêm một lần nữa tan chảy **
3. Đặt cái nồi lên bếp được một lúc thì tiếng máy giặt bíp bíp đã quay xong.
Mình lại ới nàng ra giúp mình phơi đồ.
Nàng và mình thi nhau nhặt đồ từ máy ra.
Nàng lôi một chiếc áo từ máy ra, giơ lên quan sát rồi réo lên: “Mummy’s top.” (“Áo của mẹ.”), rồi chạy lon ton ra phơi.
Mình nhìn, đúng là áo của mình thật.
Xong nàng chạy lại máy giặt, lôi ra một chiếc tất, xướng lên tiếp: “Daddy’s smelly sock.” (“Cái tất hôi của ba này.”)
Mình bật cười. Đúng là tất của ba.
Tiếp theo, nàng lôi ra một chiếc quần con. Giơ lên, nàng ríu ra ríu rít: “Mummy’s pretty pants.” (“Cái quần con xinh đẹp của mẹ!”)
Mình lại bật cười tiếp.
Mình thật không ngờ cô nàng gần năm tuổi nhà mình nhớ hết tất cả cái nào của ba, cái nào của mẹ. Thậm chí mấy cái tất đen đều không bị nhầm lẫn cái nào. Có lẽ do thường ngày hay giúp ba mẹ phơi đồ mà nàng đã thành nhuần nhuyễn.
4. Cái mình không ngờ nhất là niềm vui mình nhận được từ những việc nhà con cỏn này.
Cứ liên tục nghe giọng nói líu lo “cái tất hôi của ba”, “cái quần lót xinh của mẹ” mà mình không thể nào đóng miệng được.
Chẳng biết từ bao giờ mình yêu thật nhiều cái giây phút hai mẹ con với nhau, lẩn quẩn trong bếp làm mấy chuyện linh tinh.
Đó là những giây phút mà mình cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ, Đức Chúa Trời ban những đứa trẻ xuống thế gian này, không chỉ để rèn luyện sự kiên nhẫn cho loài người, mà còn để ban phát niềm vui sướng tột cùng không ngôn từ nào có thể diễn tả hết.
—-
https://whereshouldwegotoday.com/
https://www.facebook.com/whereshouldwegotoday/