Em kể đi
Buổi tối, sau khi nói chuyện rủ rỉ một hồi, chồng quay sang hôn chúc ngủ ngon rồi nằm xuống nhắm mắt gác tay lên trán. Vợ hì hục ngồi dậy tựa vào đầu giường đeo kính mở điện thoại bắt đầu viết lách.
Được hai phút, chồng hỏi:
– Em đang viết cái gì thế?
Vợ trả lời bâng quơ vì vẫn đang mải tập trung:
– Em viết đoạn Khánh An (tên nữ chính) ở trong cửa hàng quần áo?
– Rồi sao nữa? – Chồng hỏi.
– Rồi thì anh kia (nam thứ) xuất hiện. – Vợ trả lời quấy quá.
– Rồi sao nữa?
Vợ đang lên hứng viết muốn “dẹp” chồng qua một bên nên phẩy phẩy tay:
– Em tưởng anh bảo anh phải đi ngủ bây giờ?
– Em cứ kể đi. – Chồng nói, vẫn nhắm mắt gác tay qua mắt (-> tư thế rất sẵn sàng đi ngủ rồi).
Vợ hỏi (hơi có ý cằn nhằn một tí
😚):
– Sao hôm nay anh cứ bảo em kể thế nhỉ?
Chồng nói một câu mà vợ tan chảy luôn, tình nguyện kể tất tần tật không một lời ca thán. Chồng bảo:
– Em kể đi. Anh muốn nghe giọng của em.
Vợ: 😍❤😘
Vậy là vợ kể cho chồng nghe từ đầu chương tới cái đoạn đang viết. Thực ra chồng góp ý cho vợ rất nhiều, nên những cái kể ra cũng chẳng phải quá mới mẻ gì với chồng. Kể xong thấy chồng bắt đầu yên lặng, vài phút sau nghe thấy tiếng ngáy khò khò. 😴
-> Tự dưng thấy tiểu thuyết tình yêu của mình đã trở thành “truyện cổ tích trước khi đi ngủ” của chồng. 😂
—
P/S: Ảnh sinh hoạt gia đình buổi tối. Cháu bé ngồi xuống trước rồi nhìn ba vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói: “Sit there” (“Ngồi xuống đấy”). Ba cháu bé ngồi xuống, rồi nhìn mẹ cháu bé vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh, nói một câu tương tự. Vậy là mẹ cháu bé cũng ngồi xuống và nảy ra ý định chụp ảnh gia đình. 😂