Hứng nước mưa
Thứ bảy đi ra ngoài, trời đột nhiên đổ mưa tầm tã. Hai mẹ con kéo nhau đứng trú mưa tại một trạm xe buýt vắng.
Đứa con gái nhìn những hạt mưa nặng hạt thi nhau đập bộp bộp xuống nền đường, gương mặt tỏ rõ sự lo lắng.
Nó kéo tay áo mẹ, sự sợ hãi ngập tràn trong giọng nói:
“Mẹ ơi, con không thích trời mưa đâu. Con sợ lắm. Con muốn về nhà.”
Người mẹ đang đứng bâng quơ nhìn những hạt mưa rơi, vẩn vơ suy nghĩ liệu chồng mình đã mua xong đồ ăn chưa, liệu anh ta có kịp bắt xe buýt tránh mưa không, vội gạt nhanh những suy nghĩ ra khỏi đầu, và ngồi xuống để tầm mắt mình vừa bằng đứa con gái.
Chị nhẹ nhàng hỏi con:
“Con sợ điều gì? Giờ mưa đang nặng hạt. Mình phải chờ mưa ngớt một xíu thì mình mới về nhà được.”
Đứa con gái bặm môi, gương mặt bắt đầu méo mó:
“Con không thích ra ngoài khi trời mưa đâu. Con sợ lắm. Con muốn về nhà cơ. Con muốn ở với ba. Con sợ lắm.”
Vừa dứt lời, nó òa khóc nức nở.
Nhìn sự hoang mang sợ hãi ở đứa con nhỏ, người mẹ cảm thấy thương con vô cùng. Trong lòng chị thực ra cũng chẳng thích thú gì với sự ghé thăm bất chợt của cơn mưa giông bất chợt này. Gió thốc lồng lộng, mưa tát xối xả, chiếc áo thấm nước mưa cũng bắt đầu trở nên ướt lạnh. Trong đầu chị cũng chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi cơn mưa này, trở về ngôi nhà ấm cúng, cuộn tròn trong chiếc chăn len trên ghế sô-pha, ôm trong tay cốc trà earl grey nóng ấm, nghe anh chồng luyên huyên kể chuyện.
Tuy nhiên chị biết rõ, nhiệm vụ của một người mẹ là giúp con vượt qua cảm giác sợ hãi, là mang tới cho con cảm giác an toàn. Chị liền nắm lấy tay con, tiếp tục hỏi:
“Nào, con kể cho mẹ nghe, điều gì khiến con sợ?”
Lần này, đứa con trả lời, giọng nói vẫn đong đầy nước mắt:
“Con sợ lụt. Mưa to quá, con sợ lụt. Con không thích mưa đâu. Con muốn về nhà.”
Người mẹ nắm chặt tay đứa con hơn:
“Cái đó con không phải sợ. Khu vực này sẽ không bao giờ lụt được. Con biết tại sao không?”
Đứa con, dù đang hung hức khóc, đôi mắt vẫn tò mò ngước lên:
“Tại sao ạ?”
“Vì khu nhà mình ở trên đồi. Dù ở khu khác có mưa lụt thì khu này cũng sẽ không lụt được. Con nghĩ xem. Khi mưa rơi xuống đỉnh đồi, nó sẽ chảy đi đâu? Nó sẽ chảy xuống chân đồi, nó sẽ không thể nào chỉ dừng ở trên đỉnh đồi.”
Đứa con nghe xong, vẫn tiếp tục khóc:
“Hu hu, con sợ. Con không thích mưa một chút nào hết. Con muốn về nhà cơ.”
Người mẹ đưa mắt nhìn ra vệ đường, nơi những hạt mưa nặng hạt bắt đầu nối nhau tạo thành những vũng nước lớn.
Trong lòng chị bỗng dậy lên một cảm giác tiếc nuối khó tả nghĩ tới đứa con gái sẽ lớn lên mang trong lòng những nỗi sợ hãi mơ hồ, sẽ luôn lo lắng tránh xa những thứ gây ra cảm giác không an toàn, sẽ không dám bước ra ngoài khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia.
Liệu tuổi trẻ có còn là tuổi trẻ, nếu không có một lần thỏa thích tắm mình trong cơn mưa ướt át?
Nghĩ vậy, chị vội lắc đầu nhích lại gần con. Chị chỉ tay lên những tán cây ở đằng xa:
“Con biết không? Thực ra mưa rất là tốt cho cây cối. Ở nhiều vùng, khi không có mưa, cây cỏ chết khô, và vì quá khô mà có thể xảy ra cháy rừng. Chính là nhờ có mưa mà cây cỏ mới lớn lên được, cháy rừng mới không xảy ra. Mưa chính là sự sống con ạ.”
Rồi chị đứng dậy đưa tay hứng lấy những giọt mưa đang nhỏ xuống từ tấm mai che, giọng nói chợt trở lên xa xăm:
“Ngày còn bé, mẹ rất thích những ngày mưa. Cứ mỗi lần trời mưa lớn, mẹ với các dì của con lại lấy cái chậu ra hứng mưa, xem ai hứng được nhiều hơn. Hứng xong thì đổ ra cốc chén chơi nhà cửa. Con có nhìn thấy vũng nước ở đằng kia không. Ngày mẹ còn bé, mẹ và các dì rất thích gấp thuyền giấy thả theo rãnh nước, xem thuyền nổi lềnh bềnh trôi dạt về cuối đường. Sau đó sẽ phải chạy theo nhặt giấy, vì giấy thấm nước một hồi thì không còn thành hình thuyền nữa rồi.”
Đứa con gái không biết từ lúc nào đã đứng cạnh mẹ, cũng bắt chước mẹ đưa tay ra hứng những giọt nước mưa đang nhỏ xuống.
“Con xem này! Mẹ đã hứng được nhiều chưa?” Người mẹ cười lớn.
“Con cũng hứng được nhiều lắm!” Đứa con hào hứng chỉ cho mẹ nó xem những giọt nước trong lòng bàn tay bé tí hin của mình, gương mặt đã không còn vương đọng chút sợ hãi nào, mà tươi rói những nụ cười rạng rỡ.
“A, sao con hứng hay vậy? Hứng được nhiều quá.”
Hai mẹ con cứ thế khum khum lòng bàn tay đua nhau hứng nước mưa.
Cho tới khi mưa ngớt hạt, mẹ kéo tay con chạy về nhà.
…
Ngày hôm sau, trời lại mưa lớn.
Như thường lệ, người mẹ ngồi viết tại chiếc bàn gỗ quen thuộc nhìn ra khu vườn nhỏ phía sau nhà, vừa ngắm hoa nở, vừa nghe tiếng mưa rơi.
Chợt vang lên tiếng ríu rít nói cười, tiếng lách cách cửa mở.
Một vài phút sau, có tiếng gọi í ới vang lên từ phía sau vườn: “Ba ơi, ra đây với con.”
Rồi tiếng đáp trả của người đứng ở cửa: “Trời mưa to lạnh lắm, ba không muốn ra đâu. Mẹ nó kìa, ra với con. Nó bảo đây là trò của mẹ. Trò của mẹ thì phải để mẹ ra chứ.”
Chị vợ ngạc nhiên vội chạy ra cửa ló đầu nhìn.
Trong cơn mưa đang rơi hối hả ngoài kia, đứa con gái của chị bên trên mặc áo phao chùm kín đầu, bên dưới vận quần tất của bộ đồ cướp biển, một tay xách cái xô đồ chơi màu cam, một tay cầm cái chổi sơn màu đỏ. Mặc cho những hạt mưa rơi ướt nhẹp, đứa con gái cứ thế hì hục hứng nước mưa, vừa hứng vừa cầm cái chổi sơn quét cho nước đọng trên bàn chảy dồn vào cái xô nhỏ.
Đang quét dở tay thấy mẹ ra tới nơi, nó ngẩng đầu nhe răng toe toét cười:
“Mẹ ơi, ra hứng nước mưa với con.”
Người mẹ trợn tròn hai giây nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi không kìm được mình bật cười ha hả. Mới hôm qua còn lo con mình lớn lên không được… tắm mưa.
Vậy là buổi chiều ngày hôm đó, anh chồng đứng trong bếp nấu cơm, thi thoảng ngó ra ngoài cửa sổ lại được nhìn thấy vợ con mình đang chạy quanh vườn… hứng nước mưa.
👉 Link tới Instagram của mình.
👉 Link tới giới thiệu về mình cho bạn đọc mới của blog.
👉 Link mua truyện “Dấu yêu Cambridge” của mình về tình yêu tình bạn tại trường Cambridge nơi mình từng theo học: Tiki | Shopee |