Một ngày ba bị ốm
1.
Hôm thứ 7 vừa rồi, chồng mình bị ốm. Vậy là một ngày bắt đầu chỉ có mẹ và con.
Sáng mình bày trò cùng con nấu bánh bột mì rán. Trưa mình dẫn con ra ngoài phố mua đồ chơi. Chiều mình kéo con đi rạp, mua bỏng ngô kẹo dẻo, hai mẹ con ngồi nhâm nhi nhấm nháp.
Lâu lắm rồi hai mẹ con không dành nhiều thời gian riêng tư với nhau như vậy, vì bình thường những ngày cuối tuần, hoặc là cả nhà ba người đi với nhau, hoặc là ba chơi với cô bé để mẹ làm này làm kia.
Hai mẹ con nắm tay nhau bước đi trong buổi chiều đông lạnh, nói chuyện cười đùa, thi thoảng dừng lại nghịch ngợm giẫm lên đám lá khô vàng, lắng nghe tiếng lá va vào nhau rộn rạo giòn tan.
Bỗng dưng mình cảm thấy những khoảng thời gian như thế này thật quý giá.
Mẹ và con, ở không gian riêng của hai chúng ta.
2.
Hôm đó hai mẹ con xem phim “Boss baby 2”. Trong phim có một ông bố thổn thức vì cô con gái bắt đầu bước vào cấp hai, không còn muốn ôm hôn bố như trước, không còn muốn nghe kể chuyện đêm khuya, cũng không còn muốn nghe bố đàn hát chúc ngủ ngon…
Cô bé bảo với bố rằng: “Bố, đã đến lúc cả hai chúng ta phải lớn lên rồi.” Ông bố bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa phòng, anh đứng lặng lẽ nhìn con với ánh mắt hụt hẫng buồn rầu.
Mình chợt nghĩ, quả thật, trẻ con lớn rất nhanh. Chẳng mấy chốc chúng sẽ có thế giới riêng, sẽ không còn “Mẹ ơi, chơi với con”, “Ba ơi, chơi với con”. Vì thế mình bây giờ cần phải trân trọng những giây phút quý giá này, những giây phút này một khi đã qua rồi sẽ không bao giờ có thể lấy lại được.
3.
Bộ phim kết thúc, hai mẹ con đi ra khỏi phòng chiếu phim, nắm tay nhau bước lên cầu thang cuốn. Khi cầu thang lên tới tầng trệt, bất chợt nhìn thấy một bóng người ở đằng xa. Nụ cười rạng rỡ và ánh mắt dịu dàng quen thuộc.
“Ba!” Đứa con nhỏ reo lớn.
Anh ba không biết đã tới đứng đợi hai mẹ con ở cửa rạp phim từ khi nào.
“Anh ngủ dậy, thấy người khỏe khoắn nên chạy ra đây chờ hai mẹ con.”
Anh nói nhoẻn miệng cười, tay đưa ra nắm lấy tay con, đầu cúi xuống thơm nhẹ lên trán vợ.
Một cảm giác nóng ấm ngập tràn trong lòng mình.
Giống như trong bộ phim, người cha trong phim luôn ở bên cô con gái trong những giây phút cô ấy cần. Người chồng, người cha này cũng luôn ở bên vợ và con anh. Tuy nhiên không chỉ những giây phút họ cần anh nhất, mà còn cả những giây phút họ không ngờ tới.
Hai ba con bắt đầu rảo bước, luyên thuyên nói về bộ phim. Mình rảo bước kế bên, đưa tay ôm lấy cánh tay của chồng mình.
Hơi ấm mùi hương quen thuộc làm cái lạnh buổi chiều đông bất chợt tan biến.
Mình mỉm cười.
Thì ra… mình có nhớ người này.
Mình nhớ người ta nhiều hơn mình đã tưởng.
❤️
—-
P/S: Ảnh cô bé Anna ở rạp chiếu phim, ngồi chờ vào xem phim. Mẹ chụp cho một kiểu gửi về cho ba biết hai mẹ con đang làm gì.
👉 Link tới giới thiệu về mình cho bạn đọc mới của blog: https://www.chuyencuangan.com/gioi-thieu/
👉 Link tới Instagram của mình: https://www.instagram.com/chuyencuanganuk/
👉 Link mua truyện “Dấu yêu Cambridge” của mình về tình yêu tình bạn tại trường Cambridge nơi mình từng theo học:
-Tiki: http://bit.ly/2LGCGsx
-Shopee : https://bit.ly/3x6wrB4 | https://bit.ly/34Sazxp